Chuyện tôi có trai là bác sĩ thú y, không hiểu sao lại kích thích tinh thần đấu tranh của Vương Nhất Sơn.
Anh lập tức rút điện thoại: “Anh gọi cháu tới, em cũng gọi trai em, để hai người trực tiếp so tài tại chỗ.”
So tài gì chứ? Ai thi cắt "trứng" mèo nhanh hơn, hay ai tiêm chính xác hơn à?
Vả lại, nếu Chu Ngộ tới, chẳng phải tôi sẽ bị lộ sao!
Dù tôi có khô cả miệng cũng không ngăn Vương Nhất Sơn đang say bí tỉ, ta bắt đầu gọi điện với cái lưỡi líu lại.
Đồng nghiệp mới, Trương Miện, hóng hớt bên cạnh: "Chị, hay chị gọi trai tới luôn đi?”
Gọi cái gì mà gọi!
Trương Miện ghé sát: "Chị lừa đúng không? Thật ra chị không có trai.”
“Tôi có hay không, liên quan gì đến cậu?”
Trương Miện gãi đầu: "Nếu chị không có trai, em theo đuổi chị không?”
“Nhóc con theo đuổi ai chứ.” Tôi chẳng thèm bận tâm.
Vừa định cầm ly bia lên uống, tay tôi bị giữ lại: "Chân chưa lành hẳn mà uống rượu?”
Tim tôi giật thót: “Chu Ngộ? Anh đến đây gì!”
“Đây là cháu tôi!” Vương Nhất Sơn đứng dậy, rạng rỡ: "Tiểu Kiều, trai em bao giờ tới?”
“Cháu ruột?”
“Bạn trai?”
Rượu đúng là người, hôm nay tôi đã thấm thía sâu sắc lời dạy này rồi.
Trên bàn tiệc, Chu Ngộ Vương Nhất Sơn khéo léo sắp xếp ngồi bên trái tôi, còn Trương Miện ngồi đối diện, tôi và Chu Ngộ đầy tò mò.
Vương Nhất Sơn vừa vừa : “Chu Ngộ, đây là Tiểu Kiều mà muốn giới thiệu cho cháu. Nhưng tiếc là ấy có trai rồi, mà cũng là bác sĩ thú y.”
Anh thở dài: "Chỉ trong lúc đưa mèo đi tiêm phòng mà đã bị người khác cướp mất, sớm biết đã bảo ấy đưa mèo tới chỗ cháu tiêm rồi.”
“Tiêm phòng à?” Nghe , Chu Ngộ có vẻ hứng thú, gõ ngón tay lên bàn: “Giới bác sĩ thú y của bọn cháu nhỏ lắm, trai của ấy họ gì? Biết đâu cháu quen.”
Anh cố ý! Chắc chắn là cố ý!
Tôi vừa định uống rượu để che giấu sự ngượng ngùng, ánh mắt lãnh đạm của Chu Ngộ liếc qua khiến tôi ngoan ngoãn đặt ly xuống.
Chưa kịp mở miệng, Trương Miện đã đứng dậy: “Chị Kiều không có trai đâu, thật ra em muốn theo đuổi chị ấy!”
Tôi: ?
Chàng trai trẻ, đừng mọi chuyện thêm rối rắm nữa không!
Lời vừa dứt, cả bàn lập tức sáng rực ánh mắt hóng chuyện, tất cả đều đổ dồn về phía tôi.
“Không đâu.”
“Vì sao?”
Chu Ngộ chậm rãi lên tiếng, tay đặt lên lưng ghế của tôi: "Không có cơ hội rồi, tôi chính là trai bác sĩ thú y mà ấy nhắc tới.”
….
Dưới ánh trăng, bóng hai người kéo dài trên đường. Tôi cúi đầu, đi theo sau Chu Ngộ: “Bác sĩ Chu, hôm nay tôi không cố ý dối đâu.”
“Anh cũng thấy rồi đấy, bác Vương muốn giới thiệu người cho tôi, tôi không còn cách nào khác…”
“Thế là lấy tôi lá chắn.”
Ý là . Nhưng đâu cần thẳng ra như thế chứ.
“Anh yên tâm, ngày mai bác Vương tỉnh rượu, tôi sẽ chủ giải thích và nhận lỗi.”
“Cậu giải thích rồi thì sao?”
“Hả?”
Chu Ngộ đút tay vào túi, liếc tôi: "Cậu còn muốn tiếp tục đi xem mắt à?”
“Tôi không…”
“Cậu còn muốn gặp ai? Một bác sĩ thú y khác? Hay là cậu đồng nghiệp kia, tên gì nhỉ… Trương Miện?”
Sao lời này nghe chua thế nhỉ.
Tôi có uống rượu, đầu óc vẫn tỉnh táo. Nghe giọng điệu này, dường như Chu Ngộ không phản đối chuyện tôi gán ghép trai?
Trong lòng tôi còn đang bối rối thì giọng Chu Ngộ chợt chuyển: "Kiều Niệm, cậu biết tôi gặp ai không?”
“Ai?”
“Giáo viên toán cao cấp đại học, Hứa Xuân Hoa.”
Nhắc tới toán cao cấp, tôi lập tức xụi lơ.
“Cô ấy nhắc đến một chuyện rất thú vị.”
Tôi thật sự không nghĩ ra, môn toán cao cấp có thể có chuyện gì thú vị.
“Cô Hứa mấy hôm trước dọn văn phòng, lúc sắp xếp đồ đạc, tìm thấy một cuốn sổ.” Nói rồi, lấy ra một cuốn sổ màu xanh đậm, dán sticker hình trái tim: “Cậu đoán xem, cuốn sổ này của ai?”
Trời ạ, chuyện ba năm trước mà cũng bị lật lại.
Thật là, vui c.h.ế.t mất!
…
Tôi giật lấy cuốn sổ rồi chuồn thẳng. Sau khi về nhà, Chu Ngộ gọi cho tôi hai lần, tôi đều ấn từ chối.
Môn toán cao cấp năm nhất là môn học chung trong trường tôi. Khoa tôi ít người, nên xếp học chung với các khoa khác. Cũng chính vì môn này mà tôi quen biết Chu Ngộ.
Lật lại cuốn sổ ghi chép hồi đó, bên trong toàn là lời bài hát của Châu Kiệt Luân. Mà Hứa Xuân Hoa đúng là người ta tức thật, sao không tôi thầm mến Châu Kiệt Luân mà cứ khăng khăng là tôi thầm mến Chu Ngộ chứ.
Hơn hai mươi bài hát, mà tôi chỉ viết đúng bốn lần tên Chu Ngộ, mà cũng bị phát hiện. Cái chuyện thầm mến Chu Ngộ này, tôi nghĩ kiểu gì cũng không giấu nổi nữa.
Tối đó tôi nằm lăn lộn trên giường, không tài nào ngủ . Giờ Chu Ngộ đã biết tôi có cảm với ấy rồi, chi bằng liều một phen?
Tôi chẳng có tí kinh nghiệm đương nào, để theo đuổi Chu Ngộ, tôi còn đặc biệt đi hỏi kinh nghiệm từ thân.
“Theo đuổi người ta cũng như đi phỏng vấn xin việc, cậu phải thể hiện lợi thế của mình.”
Nghĩ mãi mà chẳng biết lợi thế của mình là gì.
Cô đập bàn bực tức: “Dáng người ấy! Ngực nở m.ô.n.g cong, tớ không tin có thằng đàn ông nào từ chối nổi.”
Nghe có vẻ hơi thô thiển, tự đánh giá lại thì… hình như tôi cũng chẳng có ưu điểm nào khác.
Chu Ngộ có bị "quyến rũ" hay không thì chưa biết, tôi đã bị thân thuyết phục rồi.
Hôm sau, tôi lấy cớ là vết thương trên đùi do Đôn Đôn cào vẫn còn đau, nhờ Chu Ngộ kiểm tra giúp. Để rửa hận vụ bị Kitty cào lần trước, trước khi đến gặp Chu Ngộ, tôi còn cố ý mặc nội y ren gợi cảm và diện váy ngắn, hy vọng lần này có thể "lật kèo" thành công.
Không ngờ vừa gặp Chu Ngộ, ấy đã đưa cho tôi… một cái xẻng.
“Y tá nghỉ phép, phòng khám bận quá. Em đến đúng lúc lắm, giúp đống phân mèo trước đã.”
Tôi: ?
Chu Ngộ, có lịch sự chút không?
Bình thường không thì không biết, rồi mới giật mình. Phòng khám thú y, lượng công việc nhiều khủng khiếp. Chưa kể việc gì khác, chỉ mỗi đống phân mèo của lũ mèo gửi lại đây cũng đã đầy cả một túi to.
Tôi đến để thể hiện sức hút nữ tính, không phải để thể hiện kỹ năng phân đâu nhé!
Chu Ngộ xong ca phẫu thuật nắn xương cho chó, bước ra khỏi phòng mổ, thấy tôi cầm túi “chiến lợi phẩm” thì đơ người.
“Em dọn cả khu gửi thú phía sau luôn à?”
“Vâng.”
Chẳng phải bảo thế à!
Chu Ngộ im lặng nửa giây, buông một câu: “Sạch sẽ lắm.”
Sau này tôi mới biết, khu vực phía sau đội vệ sinh chuyên nghiệp dọn dẹp, còn cái Chu Ngộ bảo tôi dọn chỉ là chậu cát nhỏ ngay cửa chính.
Thôi khỏi hỏi, hỏi chi thêm đau lòng.
Hai ngày trôi qua, tôi vẫn cảm giác mình như một cái bô di , đi đâu cũng có mùi. Ngay cả Đôn Đôn cũng lười tới gần tôi.
Người duy nhất không chê bai có lẽ là Chu Ngộ – “thủ phạm” ra tất cả.
Để cảm ơn tôi vì đã cống hiến cho phòng khám, Chu Ngộ rủ tôi đi ăn tối.
Cơ hội tới rồi, ai từ chối là đồ ngốc!
Tôi cẩn thận chọn nội y ren gợi cảm, váy JK trong sáng… Thôi, hay cứ mặc quần jeans cho tiện việc đi.
Lúc ra khỏi cửa, tôi tự nhủ, lần này dù chẳng có chuyện gì, tôi cũng phải tạo ra chút cơ hội gì đó.
…
Chu Ngộ thất hứa.
Tối hôm đó lúc tôi đến nhà hàng, ấy gọi điện xin lỗi vì có ca phẫu thuật gấp, không kịp đến.
Lo ấy đói, tôi mua đồ ăn mang tới phòng khám. Đến nơi mới biết, con mèo mà Chu Ngộ đang phẫu thuật là mèo của ấy… và cũ.
“Bác sĩ Chu và Tôn từng nhau lâu lắm, sau này chia tay, bọn em cũng không rõ lý do.” Y tá trong phòng khám kể với tôi: "Cô Tôn xinh lắm, nghe là hoa khôi đại học. Mèo bệnh như con, chắc bác sĩ Chu lo lắm.”
Qua lớp kính, tôi thấy một tóc dài ngồi lặng lẽ bên ngoài.
Tôi biết Tôn Na – hoa khôi khoa ngoại ngữ, thường MC trong các buổi văn nghệ. Chỉ là tôi không ngờ, ấy và Chu Ngộ từng nhau.
Tôi đứng ngoài như kẻ ngốc, đợi cho đến khi đèn phòng mổ tắt.
Chu Ngộ ôm con mèo bước ra, lập tức chạy tới. Anh ấy vỗ nhẹ lên vai ấy, ấy dựa đầu vào vai .
Lúc đó tôi nhận ra, ánh mắt dịu dàng ấy chưa bao giờ dành cho tôi.
Thì ra, “ánh trăng sáng” của tôi cũng có “ánh trăng sáng” của riêng mình.
Tôi siết chặt hộp cơm trong tay, chào tạm biệt y tá: "Em về trước đây.”
“Không đợi bác sĩ Chu à?”
“Không.” Tôi gượng : "Nhà em cũng có ‘con nhỏ’ đang chờ.”
Trên đường về, tôi nhắn tin cho thân: "Cậu xem, nếu một gã đàn ông thích cậu, coi cậu là nữ thần, liệu có sai cậu đi dọn phân không, trong khi hai người còn chưa thân lắm?"
"Có."
"Chắc chắn là kiểu đàn ông như Chu Ngộ, đầu óc đầy phân! Bảo hắn biến đi! Dọn phân á, mình thấy hắn trông cũng chẳng khác gì một đống phân!"
Bạn thấy sao?