Thực tế là, từ lúc tôi bế Đôn Đôn vào bệnh viện thú y này, thấy bác sĩ điều trị chính là Chu Ngộ, tôi đã luống cuống đến mức mất hết khả năng phán đoán.
Ai mà ngờ , đưa mèo đi tiêm phòng cũng có thể gặp lại mối đầu thời niên thiếu.
Nhìn Chu Ngộ đứng trước mặt, mắt sáng như sao, dáng người cao ráo, tôi không khỏi cảm thán – không hổ là người tôi từng thầm thích, bao nhiêu năm rồi mà vẫn đẹp trai như !
Chu Ngộ chắc là không nhận ra tôi, mà tôi cũng không dám chủ bắt chuyện để nhắc ấy rằng chúng tôi là cùng trường đại học.
Mãi đến khi Đôn Đôn tiêm xong mũi đầu tiên, tôi đón mèo mới chợt nhận ra: “Cảm ơn bác sĩ Chu.”
Chu Ngộ chậm rãi lau tay bằng bông sát trùng, nghe thì nhướng mày: "Kiều Niệm, cậu vẫn hay lịch sự với học cũ đều như à, hay… chỉ với mình tôi?”
Tối đó, tôi nhắn tin thoại cho thân: “Hôm nay tớ gặp Chu Ngộ mà đơ người luôn, ấy bảo ‘nằm xuống’ mà mình nằm lên giường thật. Chắc ấy không nghĩ mình là đồ ngốc chứ?”
Vừa gửi xong thì nghe có người đằng sau : “Không đâu.”
Tôi sững người, quay lại thì thấy Chu Ngộ đứng ngay phía sau.
“Bác sĩ Chu?”
“Vừa nãy cậu đi vội quá, quên để lại WeChat.” Chu Ngộ giơ điện thoại: “Mũi thứ hai tiêm sau 21 ngày, có thời gian thì nhắn trước cho tôi đặt lịch.”
“Được ạ.” Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, càng cuống càng rối, vô mở nhầm tin nhắn thân gửi: "Cậu nghĩ còn gì ngốc hơn việc thầm thích người ta suốt bảy năm mà không dám tỏ không? Nói thật, ấy có biết cậu thích ấy không?”
Tôi: …
Trước đây không biết, giờ thì biết rồi.
Giữ vững nguyên tắc “chỉ cần tôi không xấu hổ, người khác xấu hổ là ”, tôi giả vờ bình tĩnh mở chức năng quét mã: "Bác sĩ Chu, để tôi quét mã của nhé.”
“Bảy năm?”
Tay tôi khẽ run.
Chu Ngộ thẳng vào mắt tôi, giọng trầm thấp: "Kiều Niệm, người mà cậu thầm thích bảy năm… là tôi sao?”
Haha, Chu Ngộ này… đúng là giỏi người ta bối rối mà!
….
“Mèo sau khi tiêm có thể có phản ứng phụ như mệt mỏi, buổi tối nên ý, có gì thì liên hệ tôi ngay.”
Buổi tối, WeChat của Chu Ngộ vang lên, tôi liếc qua rồi đặt điện thoại sang bên cạnh, không nhịn mà trách thân: "Cậu trả lời tin nhắn lúc nào không trả lời, lại trả lời đúng lúc Chu Ngộ xuất hiện.”
Bạn thân ngồi đối diện, vắt chân : "Để ấy biết cũng tốt mà? Cậu từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ chưa ai, không phải vì vẫn nhớ đến ấy sao. Bảy năm rồi, cũng nên cho mình một cơ hội chứ.”
Không biết uống bao nhiêu, lúc về nhà tôi đã say mơ màng. Mở cửa ra, cơn say lập tức bay mất.
Nhà cửa đầy nôn mửa của Đôn Đôn, mùi hôi bốc lên khắp phòng.
"Đôn Đôn?”
Tôi tìm thấy con mèo đang cuộn tròn dưới ghế sofa, nó như bị hoảng sợ, cào loạn lên chân tôi. Bỏ qua cơn đau, tôi ôm Đôn Đôn lao ra ngoài.
Tối muộn chẳng biết tìm bác sĩ thú y ở đâu, cuối cùng tôi gọi cho Chu Ngộ: "Chu Ngộ, Đôn Đôn… Đôn Đôn hình như sắp không ổn rồi…”
Bệnh viện thú y lúc này không một bóng người.
"Hôm nay nó đã ăn gì?”
“Pate… , có ăn gì khác không thì tôi không chắc, buổi tối tôi không ở nhà.”
Nói xong, tôi vừa hối hận vừa tự trách: "Biết tôi đã không ra ngoài ăn, rõ ràng biết Đôn Đôn vừa tiêm xong mà còn…”
“Không sao, có tôi đây, đừng lo.” Chu Ngộ thu dọn thiết bị: “Viêm dạ dày, có thể do ăn nhầm gì đó. Phản ứng sau tiêm cũng khá mạnh. Tôi sẽ kê hai viên thuốc.”
Nhìn Đôn Đôn rên rỉ trên giường, mắt tôi đỏ hoe: "Cảm ơn bác sĩ Chu, tối rồi còn phiền .”
“Ngồi xuống.”
Nghe , tôi vội đặt Đôn Đôn lên ghế mà Chu Ngộ vừa mang tới, giữ chặt nó rồi giục: "Bác sĩ Chu, tiếp theo thế nào? Nhanh lên, nó không ngồi yên đâu.”
Chu Ngộ tôi với vẻ mặt khó tả: "Lần này là bảo cậu ngồi.”
“Hả?”
“Chân cậu bị Đôn Đôn cào rồi, cần khử trùng.”
Tôi: …
Chu Ngộ thế này là đang nhạo tôi đúng không?
Chắc chắn là rồi!
…
Khi váy tôi dần bị vén lên, tôi mới nhận ra vị trí vết cào của Đôn Đôn có chút… khó xử.
Khoan đã, hôm nay mình mặc đồ lót gì nhỉ?
Hình như là… hình mèo Kitty. Hmm... không gợi cảm chút nào!
Tôi vội vàng giữ chặt váy: “Cái đó… hình như chỉ xước da thôi, không xử lý chắc cũng không sao.”
“Cậu là bác sĩ à?” Chu Ngộ cau mày, trực tiếp vén váy tôi lên, chằm chằm vào vết thương: “Hơi rớm máu, không cần tiêm phòng uốn ván. Tôi sẽ sát trùng trước, lát nữa cắt móng cho mèo.”
Bầu không khí mang chút ám muội, bàn tay của Chu Ngộ mang theo hơi lạnh của đêm tối, quỳ một gối dưới chân tôi, tay cầm bông cồn, lau đến đâu là nơi đó như bị thiêu đốt.
Tôi có chút rung , mượn hơi men, nũng một cách đầy ý tứ: "Nhẹ thôi, đau mà.”
Kết quả, lực tay chẳng giảm chút nào, chỉ lạnh lùng đáp: “Giả bộ.”
Tôi: ?
Chu Ngộ, bị gì thế?
Về nhà, Đôn Đôn nằm bên cạnh tôi, tiếng ngáy nhỏ vang như sấm, tôi không tài nào ngủ . Cuộc gặp với Chu Ngộ lần này như gió xuân thổi xanh bờ bãi Giang Nam, trái tim nhỏ bé đã kìm nén bấy lâu của tôi xao .
Tôi nhớ lại lời thân: “Bảy năm rồi, cũng nên cho mình một cơ hội.”
Bảy năm, có lẽ cơ hội của tôi đã đến.
…
Sáng hôm sau, tôi nhận tin nhắn từ Chu Ngộ: "Đôn Đôn đỡ hơn chưa?”
Tôi con mèo đang ăn ngấu nghiến dưới chân mình, quả quyết đáp: “Vẫn chẳng có dấu hiệu thèm ăn.”
Sau đó, tôi nghĩ ngợi rồi nhắn tiếp: “Lần đầu tôi nuôi mèo, không có kinh nghiệm. Đôn Đôn mới bốn tháng, tôi thực sự không yên tâm. Nếu bác sĩ Chu có thời gian, có thể giúp tôi xem qua không?”
Tin nhắn vừa gửi đi, cuộc gọi video WeChat liền tới. Tôi cuống cuồng chỉnh lại tóc lẫn quần áo rồi mới dám ấn nút nhận.
Đầu dây bên kia, Chu Ngộ đang lái xe, tai đeo tai nghe, mặc áo sơ mi đen, trên mặt là chiếc khẩu trang cùng màu.
“Hôm nay tôi đi khám ngoài, không tiện nhắn tin.”
“Không sao, cứ việc đi.”
“Đôn Đôn đang ăn gì?”
Pate Zeal, đồ sấy khô K9, với hạt Orijen.
“Không ăn gì cả?”
Tôi gật đầu tỉnh bơ.
Chu Ngộ liếc vào màn hình: "Đôn Đôn có vụn pate dính ở cằm, lát nữa nhớ lau cho nó.”
Tôi quay đầu, phát hiện không biết Đôn Đôn từ bao giờ đã ngồi bên cạnh, miệng lấm lem dầu mỡ, thậm chí còn dúi đầu vào màn hình điện thoại.
Tôi cứng miệng: “Có thể là… nó dính phải phân.”
Đôn Đôn: Meo?
Cả ngày hôm đó, Chu Ngộ không nhắn lại. Tôi đắm chìm trong cảm giác thất vọng vì bị lật tẩy, đến mức tối đi ăn với đồng nghiệp mà lòng vẫn thấp thỏm.
“Tiểu Kiều, nghe em nuôi mèo à?” Trưởng phòng Vương Nhất Sơn đã uống không ít, mặt đỏ gay gắt.
Tôi đáp qua loa.
“Vừa hay có đứa cháu, tuổi tác tương đương, học vấn ngang ngửa, cũng thích mèo chó. Hai đứa đều độc thân, để giới thiệu WeChat cho hai đứa quen nhé?”
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu ấy mai mối cho tôi rồi.
“Không cần đâu.”
Vương Nhất Sơn tỏ vẻ chân thành: “Thử mới biết chứ, em không còn nhỏ nữa, không nhanh là trai tốt bị chọn hết đấy.”
Để chặn đứng mối họa, tôi cắn răng: "Trưởng phòng, thật ra em… có trai rồi.”
“Cái gì?”
Dù sao Chu Ngộ cũng không ở đây, tôi liền bịa bừa: “Vừa mới quen, là bác sĩ thú y, gặp khi đưa Đôn Đôn đi tiêm phòng.”
“Em trai cũng là bác sĩ thú y?”
Tôi gật đầu, chợt thấy có gì đó sai sai.
Khoan đã, cũng?
Người ấy định giới thiệu cho tôi… cũng là bác sĩ thú y?
Bạn thấy sao?