Tôi nghi hoặc : “Hả?”
“Anh là một người chồng rất tệ, lúc chúng ta ở bên nhau đều là em chăm sóc và Niệm Nam. Anh cứ như hưởng thụ sự chăm sóc từ em mà không có chút gánh nặng tâm lý nào, em biết tất cả sở thích của , em còn nhớ rõ mỗi món ăn mà và Niệm Niệm thích. Thế ... Nhiều năm như , lại không biết em dị ứng với thịt cừu.”
Trong lòng có một loại cảm giác cay đắng mơ hồ, biết mình đã hoàn toàn buông bỏ Lý Thì Ngạn, chỉ là những sự không cam lòng cùng nỗi đau chôn giấu sâu trong lòng lại bị khơi ra tâm có chút không thoải mái.
“Không sao.” Tôi cúi đầu tránh ánh mắt hắn: “Đều đã qua rồi. Không phải tha thứ. Chỉ là tôi không quan tâm nữa.”
Sau khi cơm nước xong, Lý Thì Ngạn lấy bánh gato ra, cắm nến vào. Lý Niệm Nam nhắm mắt lại chắp tay trước ngực, bắt đầu ước nguyện. Khi thằng bé thổi tắt nến xong, Lý Thì Ngạn thuận miệng hỏi: “Con ước gì mà lâu ?”
Lý Niệm Nam cắn môi dưới: “Con hy vọng cha mẹ có thể hòa, mẹ có thể về nhà.”
Động tác của tôi dừng lại Lý Thì Ngạn cũng không gì, bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.
Lý Niệm Nam ngẩng đầu tôi. Tôi sờ sờ đầu thằng bé: “Đổi nguyện vọng khác đi.”
Nụ trên mặt nó biến mất có chút bối rối luống cuống túm lấy tay tôi, tủi thân mang theo tiếng khóc nức nở: “Mẹ...”
🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu , hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và viên team nha. Cảm ơn 🌺🌺🌺]
Lý Thì Ngạn đột nhiên đứng dậy qua một bên cầm cái hộp nhung đưa cho tôi: “Ngày đó thấy em hình như rất thích cái này... Mấy năm nay sinh nhật em đều bỏ lỡ, coi như là bồi thường đi.”
Chiếc nhẫn kim cương hồng kia lẳng lặng nằm trong vải lót nhung màu lam đậm, mỗi một mặt cắt đều lóng lánh hào quang rất sang trọng. Tôi mở to hai mắt: “... Đây không phải là mua cho Nam Du sao?”
Lý Thời Ngạn mím môi: “Là mua cho em.”
Hắn còn chưa , cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra. Nam Du mặt không chút thay đổi đứng ở ngoài cửa, ta thoáng qua cái hộp trong tay tôi, khẩy : “Trách không sau khi mua đấu giá tôi vẫn không thấy chiếc nhẫn này, hóa ra không phải cho tôi.”
Trên mặt Lý Thì Ngạn có chút không vui. Cô ta đi giày cao gót chậm rãi bước về phía tôi, tầm mắt lạnh như băng mà chế giễu: “Trình Lâm, tôi còn tưởng có nhiều chí khí. Đã qua nhiều năm rồi mà vẫn còn hèn hạ như ?”
Tôi : “Cô lấy tư cách gì để với tôi những lời này? Tiểu tam xen vào hôn nhân của người khác sao?”
Nam Du mỉa mai : “Người không mới là tiểu tam.”
Tôi nhướng mày, “Đã nhau như , sao chúng tôi ly hôn 3 năm rồi mà và Lý Thì Ngạn vẫn chưa kết hôn?”
Lắc chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên tay ta: “Là không muốn sao?”
Sắc mặt Nam Du đột nhiên thay đổi, vừa định gì đó thì Lý Thì Ngạn đã cau mày cắt ngang: “Không phải tôi đã bảo đừng tới nữa sao? Tôi đã đổi mật khẩu rồi, sao vào ?”
Sắc mặt Nam Du càng thêm khó coi: “Anh không cho tôi đến vì muốn ở bên ta sao? Lý Thì Ngạn, đã ly hôn rồi! Anh không nhớ trước đây đã với tôi những gì không? Anh ở bên ấy chỉ vì tôi đã tìm một người đàn ông khác, chỉ đang giận dỗi với tôi thôi. Anh không ta chút nào. Anh hối hận vì đã kết hôn vội vàng như . Anh—”
“Đủ rồi!”
Nam Du không thể tin hắn một cái, sau đó vội vàng quỳ xuống ôm lấy Lý Niệm Nam, trên mặt mang theo ý : “Chúc mừng sinh nhật Niệm Niệm. Dì Nam Du đã mua quà cho con, con có muốn xem không?”
Trên mặt Lý Niệm Nam không có ý . Nó lùi lại một bước, vùng ra khỏi tay ta. “...Không, mẹ đã tặng quà cho tôi rồi.”
“Vậy con có muốn đi công viên giải trí không? Như dì đã hứa trước đó, dì Nam Nam sẽ đưa con đến công viên giải trí, không?”
Lý Niệm Nam chạy đến bên tôi, thằng bé nắm tay tôi, lớn tiếng : “Không! Tôi muốn mẹ đưa tôi đi! Dì đi đi, tôi không muốn ở bên dì!”
Cô ta nghiến răng tôi: “Trình Lâm, ... gì đó về tôi phải không?”
Cô ta lao tới và định tát vào mặt tôi, tôi đã giữ chặt cổ tay ta, tát vào mặt ta bằng tay khác.
Nam Du kêu lên một tiếng, che mặt, mở to mắt tôi, oán hận trong mắt gần như tràn ngập. Tôi ta : “Cái tát này là để đánh vì không biết điều và hoại gia đình người khác. Tôi đã từng học Muay Thái*, nếu còn đánh tôi nữa, tôi sẽ không khách khí.”
[Muay Thái là một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ thông của Thái Lan]
Nam Du nắm chặt nắm tay, móng tay dài bàn tay ta chảy m.á.u lại không dám nữa. “...Thì Ngạn”
Vẻ mặt ta thay đổi, và run rẩy một cách đáng thương. Lý Thì Ngạn nhún vai: “Những gì ấy là sự thật. Cô ấy bắt đầu học Muay Thái từ khi còn học trung học. Nếu ấy thực sự muốn đánh , tôi cũng không thể ngăn cản.”
Bạn thấy sao?