Mẹ Và Những Ký [...] – Chương 6

Sắc mặt Mạnh Sầm An không thay đổi, lại giơ bảng. Nam Du lấy tay quấn tóc ta, tủm tỉm với Lý Thì Ngạn: “Thì Ngạn, em cũng thích chiếc nhẫn này, mua cho em không?”

 

Lý Thì Ngạn tôi một cái, sắc mặt hắn lạnh lùng quay đầu. Hắn tiếp tục giơ bảng, giá cả rất nhanh đã lên tới 23 triệu.

 

Hai người đàn ông cứ như cạnh tranh, chiếc nhẫn kim cương này thật ra cũng chỉ đáng giá tối đa là 30 triệu, lại bị bọn họ đấu giá đến hơn 50 triệu, khuôn mặt người bán đấu giá gần như cứng ngắc vì .

 

Tôi gắt gao giữ c.h.ặ.t t.a.y Mạnh Sầm An không cho giơ bảng, lại dùng tay kia còn muốn giơ bảng, tôi chỉ có thể cắn răng : “Ông xã, em không muốn chiếc nhẫn kia nữa, hay là chuyển năm mươi triệu này cho em đi.”

 

Anh tôi một cái, cau mày : “Anh không muốn thua.”

 

“Nhưng em đau lòng!” Tôi nóng nảy:” Tiền của chính là tiền của em, em đau lòng, giơ bảng nữa thì ra phòng khách ngủ đi!”

 

Mạnh Sầm An không nguyện bỏ bảng xuống.

  🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn

Chúc các có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂

Nếu , hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và viên team nha. Cảm ơn 🌺🌺🌺]

Nam Du mỉm hài lòng.

 

Chiếc nhẫn đính kim cương hồng không còn, buổi đấu giá tẻ nhạt vô vị, tôi dứt khoát cùng Mạnh Sầm An rời đi trước. Nhưng ở cửa lại bắt gặp Lý Thì Ngạn đang hút thuốc. Ánh mắt hắn vào Mạnh Sầm An, chế giễu : “Còn tưởng Tổng Giám đốc Mạnh hào phóng cỡ nào, xem ra cũng không bằng tôi.”

 

Tôi kéo cánh tay Mạnh Sầm An: “Là tôi không cho ấy tiếp tục đấu giá, 50 triệu này là của nhà tôi, tôi dựa vào cái gì phải trả tiền cho ý thích nhất thời của ?”

 

Mạnh Sầm An híp mắt : “Vợ tôi tương đối siêng năng và tiết kiệm, ấy đau lòng vì tôi kiếm tiền không dễ dàng.”

 

Mặt Lý Thì Ngạn trầm xuống. Hắn không để ý đến Nam Du bên cạnh, ngược lại hỏi tôi: “Em thích chiếc nhẫn kia?”

 

Bây giờ hắn giống như đầu óc có bệnh, cũng không biết tôi lúc ấy rốt cuộc là coi trọng hắn ở chỗ nào. Tôi lười nhiều lời với hắn, kéo Mạnh Sầm An xoay người rời đi.

 

07.

 

Vào ngày sinh nhật của Lý Niệm Nam, Lý Thì Ngạn đã gọi điện cho tôi. Đây là lần đầu tiên hắn có thái độ chân thành, thậm chí là cầu khẩn: “ Thằng bé đã sáu tuổi rồi, mấy ngày nay nhớ em rất nhiều, ban đêm luôn khóc. Tôi biết em có gia đình mới, dù sao Niệm Nam cũng là con ruột của em, em có thể... đến thăm nó không?”

 

Tôi không còn Lý Niệm Nam nữa, dù sao thằng bé cũng là con ruột của tôi. Cuối cùng vẫn còn một chút cảm huyết thống.

 

 

Khi bước căn biệt thự nơi tôi từng ở này, tôi có chút hoảng hốt. Dấu vết tôi để lại không hoàn toàn biến mất, gối ôm trên sô pha là tôi đã từng chọn, thảm cũng vẫn là tấm tôi mua trước khi đi. Trên bàn bày thức ăn, Lý Thì Ngạn và Lý Niệm Nam ở cửa chào đón tôi, như thể tôi chưa từng rời bỏ cuộc sống hạnh phúc thường ngày mà mình từng tưởng tượng.

 

Lý Thì Ngạn cong cong mắt: “Em đến rồi.”

 

Lý Niệm Nam cực kỳ vui vẻ, muốn xông tới ôm tôi đột nhiên dừng lại, cẩn thận : “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

 

Tôi đưa hộp quà cho Lý Niệm Nam: “Sinh nhật vui vẻ.”

 

Nó vui vẻ nhận lấy hộp quà, vui mừng : “Là xe thể thao Lego, con rất thích!”

 

Nhưng tôi lại không nổi. Tôi nhớ lúc nó còn nhỏ, tôi tỉ mỉ chuẩn bị trang trí cho ngày sinh nhật của nó, bao gồm bóng chay, quà tặng,... Nhưng nó chỉ bĩu môi, ném quà tôi tặng sang một bên, quay đầu hỏi Lý Thì Ngạn: “Cha ơi, quà dì Nam Nam tặng con đâu?”

 

Nó không mở món quà mà tôi tặng, cứ như ném vào góc, phủ đầy bụi. Hôm nay tôi chỉ tiện tay mua một thứ, nó lại trông như vui vẻ vô cùng. Hôm nay đồ ăn hình như có chút không ổn, nhất là món thịt bò quá dai.

 

Tôi nhíu mày: “Đây là cơm dì bảo mẫu sao?”

 

Lý Thì Ngạn nhấp một ngụm rượu, trầm giọng : “Là tôi .”

 

Tôi sửng sốt một chút. Ở bên Lý Thì Ngạn nhiều năm như , tôi chưa từng thấy hắn xuống bếp. Cho dù trước kia tôi ốm, lại đúng lúc bảo mẫu trong nhà nghỉ phép, hắn cũng không nấu cho tôi lấy một chén cháo.

 

Tôi nhịn không nhếch khóe miệng. Quả nhiên hay không thật sự rất rõ ràng. Sau khi ở cùng một chỗ với Nam Du, hắn ngay cả cơm cũng đã biết nấu.

 

Lý Thì Ngạn thấy sắc mặt tôi không tốt, không biết mình đã sai cái gì, có chút luống cuống trầm mặc. Hắn bắt đầu gắp thức ăn cho tôi: “Sườn cừu này không bị cháy, độ ấm cũng rất vừa phải, em nếm thử đi.”

 

Tôi sườn cừu: “Lý Thì Ngạn, tôi bị dị ứng với thịt cừu.”

 

Động tác của hắn cứng đờ giữa không trung, xấu hổ thu tay lại. “... Xin lỗi.”

 

Lý Niệm Nam nhanh chóng gắp cho tôi một miếng cá: “Mẹ ăn cá.”

 

Tôi dừng một chút, ăn miếng cá kia, Lý Niệm Nam nở nụ . Một lát sau, Lý Thì Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, giọng có chút khô khốc: “Trình Lâm, thật xin lỗi.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...