02.
Lý Thì Ngạn thấy tôi tránh Lý Niệm Nam, không nhịn nhíu mày: “Lúc đó nó mới ba tuổi, nó đâu biết cái gì? Đó đều là trẻ con hươu vượn.”
Tôi bình tĩnh : “Lý Thì Ngạn, mang nó đi đi, tôi đã kết hôn sinh con rồi.”
Lý Thì Ngạn sửng sốt, lập tức hơi nhíu mày, lộ ra một biểu có chút châm chọc. 🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu , hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và viên team nha. Cảm ơn 🌺🌺🌺]
“Trình Lâm, em bây giờ bịa chuyện càng ngày càng tùy ý. Dù em không quan tâm đến , cũng phải nghĩ cho con trai của chúng ta chứ. Niệm Niệm là em mang thai mười tháng liều c.h.ế.t sinh ra, lúc trước nó ho khan một tiếng em cũng lo lắng cả nửa ngày, em nỡ để nó trở thành đứa bé không có mẹ sao?”
Trình Nhi ôm con thỏ màu hồng phấn, dụi mắt từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy người bên ngoài, con bé có chút ngây người, sau đó theo bản năng giữ c.h.ặ.t t.a.y của tôi, nhỏ giọng : “Mẹ, bọn họ là ai ạ?”
Trong phòng khách nhất thời lâm vào trầm mặc. Thân thể Lý Thì Ngạn cứng đờ, không đợi hắn lên tiếng Lý Niệm Nam hùng hổ đi lên với Trình Nhi: “Bà ấy là mẹ tao, mày là ai?”
Trình Nhi một tay nắm tai thỏ màu hồng phấn, tay kia dùng sức nắm lấy tôi: “Bà ấy là mẹ em, không gọi bà ấy là mẹ, mẹ bà ấy chỉ có một mình em là bảo bối!”
Nghe , Lý Niệm Nam đưa đẩy Trình Nhi ra.
Con bé cũng không chịu thua, lấy con thỏ hồng mà đánh trả lại. Tôi bất đắc dĩ tách hai đứa nó ra, Lý Niệm Nam tủi thân cực kỳ, vành mắt lập tức đỏ lên, nghẹn ngào với tôi: “Mẹ...”
Trình Nhi vừa thấy nó khóc, dứt khoát cũng kêu lên, nước mắt ào ào rơi xuống, nức nở vươn bàn tay nhỏ bé về phía tôi: “Mẹ, ôm!” Tôi dừng lại, cúi xuống ôm con bé lên.
Lý Niệm Nam không thể tin tôi, nước mặt chảy dài trên khuôn mặt, cơ thể nó run rẩy.
Tôi vỗ lưng Trình Nhi với Lý Thì Ngạn: “Những điều tôi đều là thật. Sau khi ly hôn với tôi đã kết hôn và có con rồi. Con bé bây giờ đã 3 tuổi rồi. Quên chuyện tái hôn đi. Anh vẫn nên kết hôn rồi sống vui vẻ cùng Nam Du.
Lý Thì Ngạn đột nhiên đứng dậy, bước đến và nắm lấy cổ tay tôi với vẻ mặt khó hiểu. Khuôn mặt hắn bây giờ trông thật buồn và ngớ ngẩn. “Không thể nào.”
Không biết là đang với tôi, hay là tự với mình.
“Trình Lâm, không phải em như , con chúng như sao? Em sao có thể kết hôn với người khác? Lúc trước muốn sinh thêm đứa thứ hai em đều sợ Niệm Niệm sau này không phải con một sẽ chịu ấm ức, em sao có thể sinh con với người khác?”
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, Trình Nhi vài cái và hỏi tôi: “Đây là con của tôi đúng không? Lúc ly hôn em đã có thai rồi phải không?” Tôi còn chưa kịp gì thì Trình Nhi đã lên tiếng: “Chú không phải cha cháu, cha cháu đẹp trai hơn nhiều!”
Lý Thì Ngạn mặt biến sắc, trên tay lại dùng sức, tôi nhịn không lui về phía sau: “Lý Thì Ngạn, buông tay ra, đang đau tôi đấy!”
Ngay khi chúng tôi đang giằng co. Âm thanh xác minh mật khẩu vang lên ngoài cửa.
“Cạch”, cửa lớn mở ra. Mạnh Sầm An bước vào, tôi và Lý Thì Ngạn một lát rồi tiến lại tách tay của hắn ra khỏi tay tôi. Sau đó bế Trình Nhi lên, giờ là cuối tháng 12 chiếc áo khoác len trên người vẫn còn lạnh lòng bàn tay rất ấm.
Anh nhẹ nhàng giúp tôi xoa xoa cổ tay vừa bị Lý Thì Ngạn véo đỏ. Lý Thì Ngạn mặt mày xám xịt. Mạnh Sầm An nhướng mi qua Lý Thì Ngạn đang tức giận, nhẹ nhàng nở nụ : “Nhà chúng ta có khách, sao không báo trước cho ?”
Tôi thì thầm: “Hắn đột nhiên dẫn theo con mình tới. Em không biết hắn tới gì.”
Tôi cảm thấy hơi buồn bực rồi tiếp: “Vốn dĩ Trình Nhi đã ngủ rồi nghe thấy tiếng nên lại thức giấc. Ngày mai nó còn phải đi nhà trẻ nữa.”
“Vậy thì ngày mai xin nghỉ một hôm đi, mai cũng nghỉ một ngày để đưa em với Trình Nhi đi chơi.”
Nghe thấy , con bé vui mừng reo lên: “Cha là tuyệt nhất.”
Lý Thì Ngạn lạnh lùng cả nhà ba người chúng tôi, không cần phải cũng thấy nét giống nhau giữa Mạnh Sầm An và Trình Nhi. Bàn tay đang buông thõng bên hông của hắn đột nhiên nắm chặt, giọng hắn đột nhiên trở nên sắc lạnh: “Trình Lâm, em thật sự kết hôn với ta sao?”
“Đúng .”
Mạnh Sầm An thay tôi trả lời vấn đề này, “Ba năm trước, tại Tuscany ở Italy”
Anh mỉm , trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ như đang thương Lý Thì Ngạn: “Vốn dĩ tôi cũng muốn mời tới dự, dù sao thì cũng là chồng cũ của Lâm Lâm, cũng đã từng có khoảng thời gian thân thiết. Nhưng Lâm Lâm không muốn thấy mặt trong ngày trọng đại của mình.”
Sắc mặt Lý Thì Ngạn lúc này trông cực kỳ khó coi.
Bạn thấy sao?