Nam Du vốn định quay video xong sẽ để cho người ta tùy tiện ném tôi vào chỗ nào đó, những người đó sẽ cầm tiền biến mất, không ai tra ra ta. Sau khi sự bại lộ, trong lòng ta liền biết sẽ không ổn, suốt đêm chạy trốn. Kết quả lại bị người ta bắt cóc và bán đến địa điểm không xác định , rốt cuộc không biết tin tức của ta nữa. Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, bị bắt cóc bán đi sẽ phải chịu đựng điều gì. Cô ta sợ rằng phải vĩnh viễn sống trong bóng tối không thể thoát ra, cho đến khi chết.
Tôi đã hỏi Mạnh Sầm An là ai , vô tội : “Việc đều trong sạch, là một người tuân thủ pháp luật và có trách nhiệm sao em lại nghĩ như ? Nhất định là Lý Thì Ngạn , đã sớm hắn không phải thứ tốt gì.”
Tôi hỏi Lý Thì Ngạn, hắn nhạo : “Anh còn chưa kịp gì, ta đã bị trói đi rồi. Em cho rằng ông xã thân thiết kia của em là người tốt sao?”
Đến cuối cùng tôi cũng không biết là ai , chỉ có thể quên vấn đề này đi.
Một hôm, Mạnh Sầm An đột nhiên muốn ra nước ngoài một thời gian: “Việc ăn sắp mở rộng, muốn mở thêm vài chi nhánh ở Pháp, đúng lúc không phải em vẫn muốn đi xem hoa oải hương sao, ba người nhà chúng ta cùng đi.”
Tôi ngước mắt : “Có phải là vì chuyện này không?”
“Được rồi.” Anh bình tĩnh : “Em không cảm thấy gần đây chồng cũ của em tới dây dưa với em quá nhiều sao? Thay đổi nơi ở, thay đổi tâm trạng của em không tốt sao?”
Mạnh Sầm An đúng, đổi chỗ khác, đổi tâm trạng khác. Nơi này để lại cho tôi vô số kỉ niệm, tốt có xấu có, cũng đến lúc nên đi về phía trước.
Ngày rời đi, tôi dường như thấy Lý Thì Ngạn và Lý Niệm Nam ở sân bay.
Đúng rồi, hiện giờ, nó không còn tên là Lý Niệm Nam nữa. Lý Thì Ngạn đổi tên cho nó rồi, là Lý Hành Vân. Nhưng đến khi tôi lại, hai bóng người một lớn một nhỏ kia lại giống như biến mất.
“Mẹ.” Trình Nhi kéo tay tôi hưng phấn : “Chúng ta đi thôi mẹ!”
Tôi gật đầu, thu hồi tầm mắt. Như tôi đã , những gì nên qua, hãy để nó qua đi.
Trước khi lên máy chay, tôi nhận một tin nhắn: [Nếu ta đối xử không tốt với em hãy trở về, em không ai có nghĩa vụ vĩnh viễn ở nguyên chỗ chờ một người khác, không phải, sẽ vẫn chờ em.]
Tôi cụp mắt, xóa tin nhắn kia đi. Mạnh Sầm An qua: “Ai gửi?”
Tôi : “Không có gì, tin nhắn rác thôi.”
Năm Lý Hành Vân vào học đại học, tôi lại gặp Lý Thì Ngạn một lần. Mấy năm nay chúng tôi thỉnh thoảng có liên lạc, cũng đều là bởi vì con cái. Hắn đã ngoài 40 rồi dường như năm tháng không hề giảm đi vẻ đẹp của hắn mà còn tô thêm cho hắn vẻ lịch lãm và nho nhã. Người đàn ông từng chỉ chơi bời nay đã chuyên tâm chăm sóc con cái, thật sự trở thành một người cha đơn thân mẫu mực.
Trong bữa tiệc khai giảng, tôi nhấp một ngụm rượu với Lý Thì Ngạn: “Nghe mấy năm nay bên cạnh cũng không có ai?”
“Có con ở bên cạnh, cũng không tính là đơn.”
“Hiện tại thằng bé đã học đại học, sẽ chỉ còn một mình ở nhà, thật sự không muốn tìm người bầu à?”
Hắn chỉ bật : “Anh quen rồi. Cuộc sống của em và Mạnh Sầm An có ổn không?”
Tôi gật đầu: “Rất ổn, mấy ngày hôm trước ấy đã mua cho tôi một trang viên ở Pháp”
“Vậy là tốt rồi.”
Sau khi uống 3 ly rượu, Mạnh Sầm An gửi tin nhắn cho tôi. [Anh tới đón em, xe đã ở cửa.]
Tôi xách túi: “Vậy tôi đi trước.”
Lý Thời Ngạn đứng dậy: “Anh tiễn em.”
Bên ngoài không biết khi nào trời đổ mưa, tôi chạy vội ra ngoài.
Lý Thì Ngạn phía sau đột nhiên : “Trình Lâm!...” Hình như hắn gì đó, tiếng mưa quá lớn, tôi không nghe rõ.
Mạnh Sầm An cầm ô đi tới, tôi vội vàng chạy nhào vào người ấy oán giận: “Sớm biết khi ngoài em đã xem dự báo thời tiết rồi, em vừa mua giày cao gót mới, không thể dính nước !”
“Không sao đâu, mua đôi khác là .” Nói rồi đưa chiếc ô về phía tôi.
Tôi quay đầu lại hỏi Lý Thì Ngạn: “Anh vừa cái gì ?”, Lý Thì Ngạn đứng tại chỗ, hồi lâu sau , vẫy tay với tôi. “Không có gì... Đi đường cẩn thận.”
Tôi gật gật đầu. Sau khi ngồi lên xe, tôi lại qua gương chiếu hậu. Lý Thì Ngạn còn đứng ở chỗ đó, nước mưa xối trên người hắn dường như hắn không để ý tới.
Xe càng chạy càng xa, bóng dáng hắn càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng hoàn toàn biến mất ở góc phố.
Tôi nhắm mắt lại.
(--END--)
-------
VỪA THAM VỪA ÁC [FULL]
Tác giả: 闪闪发亮 Toả Sáng Lấp Lánh
Editor: Anh Bee
Beta: Nhân Trí
-----
Chúc các có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu , hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và viên team nha. Cảm ơn 🌺🌺🌺]
Sau ba năm chung sống, một chuyện mà không ai tin nổi đã xảy ra.
Theo kết quả xét nghiệm ADN thì đứa con trai mà tôi mười tháng mang nặng đẻ đau chỉ có cùng huyết thống với chồng tôi còn không hề có quan hệ gì với người mẹ ruột là tôi đây.
Lúc chuyện kì lạ này xảy ra, chồng tôi không những không hỏi rõ xem sự thật là như thế nào mà ngay lập tức mắng tôi là đồ không biết xấu hổ, chuyện có lỗi với hắn.
Sau này, tôi mới phát hiện ra hắn mới là người có vấn đề.
1.
Hôm đó, con trai bị sốt cao nên tôi đã đưa thằng bé đến bệnh viện khám, khi nhận kết quả xét nghiệm m.á.u tôi mới biết thằng bé có nhóm m.á.u B.
Tôi là nhóm m.á.u O, chồng tôi, Cố Ngôn là nhóm m.á.u A. Làm sao con trai tôi lại là nhóm m.á.u B nhỉ?
Lúc về nhà, tôi vừa mới kể chuyện này cho chồng nghe thì đã bị hắn tát cho một cái. Cái tát này tôi choáng váng cả người.
Hắn còn chất vấn tôi: “Tại sao con trai tôi lại là nhóm m.á.u B? Cô còn dám hỏi tôi à?”
Mắt Cố Ngôn đỏ bừng chỉ vào tôi: “Cô thực sự cho rằng tôi không biết chuyện giữa và Trương Kiến sao? Trước khi mang thai một tháng, đã đi công tác suốt một tuần, nghĩ là tôi không biết đi cùng Trương Kiến sao?”
Mặt tôi tái nhợt. Trương Kiến là người của tôi hồi học đại học, sau khi tốt nghiệp, chúng tôi vào cùng một công ty vì bất đồng quan điểm nên đã chia tay.
“Anh... có ý gì?” Tôi ôm má, cơn tức giận xông thẳng lên đầu: “Ý là tôi ngoại à?”
“Có ngoại hay chính là người rõ nhất” Cố Ngôn thở dốc : “Đêm đầu tiên đi công tác, Trương Kiến đã ở lại phòng đến tận 3h sáng đúng không? Cô xem có đúng thế không?” Hắn chế nhạo: “Tôi đã đọc tin nhắn Wechat của hai người trên máy tính ở nhà của .”
“Chúng tôi chỉ đối chiếu, kiểm tra lại tài liệu cần sử dụng vào sáng ngày hôm sau mà thôi” Tôi cố gắng giải thích.
Tuy nhiên, Cố Ngôn căn bản không nghe lời giải thích của tôi...
Sau hôm đó, Cố Ngôn bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi, thậm chí còn không thèm về nhà nữa.
Nửa tháng sau, tôi quyết định tìm hắn để chuyện rõ ràng. Nhưng tôi còn chưa kịp tìm hắn thì hắn đã bất ngờ quay trở về, ôm tôi xin lỗi: “Vân Vân, từ nay về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa không? Hiên Hiên là con của chúng ta, sau này chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi như thế này…”
“Không phải…”
“Không, em đừng gì cả” Hắn kiên quyết không cho tôi cơ hội mở miệng, vẻ mặt van xin: “Vân Vân, em, chúng ta sẽ không bao giờ ly hôn”
Từ ngày đó, gia đình tôi tưởng như đã bình yên trở lại, chỉ có tôi biết chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Nếu trong huống khác, tôi có thể sẽ rất trước cách bộc lộ cảm của Cố Ngôn bản thân tôi biết chắc chắn rằng mình không hề ngoại . Tôi cũng biết rất rõ nhóm m.á.u của tôi và Cố Ngôn không bị nhầm lẫn. Vì , nhóm m.á.u của con trai tôi tuyệt đối không thể là nhóm m.á.u B . Tôi nghi ngờ rằng con tôi đã bị bế nhầm. Nhưng mỗi khi tôi nhắc tới chuyện này, Cố Ngôn luôn phản ứng rất quá khích.
Hơn nữa, dạo này Cố Ngôn đang sứt đầu mẻ trán với việc mở công ty, hắn với tôi: “Vân Vân, không thể để cho cơ quan biết đang tự mở công ty riêng , cần em người đại diện theo pháp luật của công ty thay ”
Chồng đang dựng sự nghiệp, là vợ, đương nhiên tôi phải hết lòng ủng hộ nên tôi đã không do dự mà đồng ý ngay.
Đêm đó, sau khi Cố Ngôn ngủ say, tôi chợt nhớ ra lúc nãy đã để nhờ tai nghe trong túi của Cố Ngôn nên dậy đi tìm lại tìm thấy một chiếc điện thoại khác. Ma xui quỷ khiến tôi mở điện thoại ra và đọc một tin nhắn: [Anh , ta đã đồng ý người đại diện theo pháp luật chưa?]
Đây là chiếc điện thoại di cũ của Cố Ngôn nên tin nhắn này không thể gửi cho người khác . Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo khiến tôi lạnh cả người.
2.
Sáng hôm sau, tôi với Cố Ngôn là công ty có việc gấp nên ngày mai mới đi đăng ký người đại diện theo pháp luật .
Cố Ngôn muốn gì đó lại thôi, hôn nhẹ tôi rồi đi .
Tôi đứng bên cửa sổ hắn lái xe rời đi, rồi nhanh chóng bắt taxi đến nhà thân và nhờ ấy cất hộ tôi một chiếc túi nhỏ, bên trong là những giấy tờ quan trọng như căn cước công dân, sổ hộ khẩu và giấy tờ nhà đất.
Bạn thân tôi rất kinh ngạc, tôi khổ lắc đầu: “Sau này tớ sẽ kể cho cậu nghe. Nhớ kỹ là không để Cố Ngôn biết chuyện này”
Ngày hôm sau, Cố Ngôn ăn mặc chỉnh tề chờ tôi cùng ra ngoài, tôi lục lọi một lúc rồi hỏi hắn: “Anh để căn cước công dân và sổ hộ khẩu ở đâu?”
Cố Ngôn sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu đi tìm, đương nhiên hắn không tìm thấy, chỉ có thể gọi điện thoại cho bố mẹ để hỏi.
Không tìm thấy căn cước công dân của tôi thì không thể đăng ký , hắn lẩm bẩm vài câu rồi ra ngoài, tôi liền gọi điện cho họ.
Anh họ tôi là thám tử tư. Anh ấy không hề ngạc nhiên khi biết tôi muốn điều tra Cố Ngôn, “Anh đã với em rồi, thằng cha đó trông cứ gian gian, không thể là người chồng tốt mà em không nghe”
Cố Ngôn là cùng lớp đại học với tôi, hắn xuất thân từ một gia đình bình thường ở một thành thị nhỏ hắn đẹp trai lại khá ân cần với tôi.
Đặc biệt là khi bố tôi bị bệnh nặng, hắn đã ở bệnh viện chăm sóc bố tôi mà không ngại bẩn, không sợ mệt cho đến khi bố tôi ra đi. Sau khi an táng bố tôi xong, mẹ tôi hắn là người có thể dựa vào.
Nhưng họ tôi lại phản đối kịch liệt, ấy khẳng định Cố Ngôn có cơ không trong sáng, nhất định là hắn ham tiền ham của nhà tôi. Đúng , gia đình tôi là thuộc tầng lớp trung lưu ở Thượng Hải, gia cảnh giàu có. Nhưng lúc đó tôi không quá để ý.
Đến ngày thứ ba, họ gửi email cho tôi, khi mở ra toàn thân tôi lạnh toát.
-----
Đọc full tại Kẹo Truyện
Bạn thấy sao?