Mẹ Và Những Ký [...] – Chương 10

Lý Thì Ngạn xoay người lại bắt đầu cởi dây thừng trên tay tôi. Đúng lúc này, tôi đột nhiên phát hiện phía sau hắn lại có hai người tiến vào, trên tay còn cầm dao! Lý Thì Ngạn xoay người không kịp, bị một d.a.o c.h.é.m vào lưng. Hắn rên rỉ một tiếng, không quan tâm đến vết thương phía sau, xoay người dùng khuỷu tay ghìm chặt cổ một người vật hắn xuống đất, rồi xoay qua một cước đá ngã người kia! Sau đó hắn kéo tôi dậy: “Đi thôi!”

 

Trời đã tối, chúng tôi đang chạy từng trên con đường nhỏ lầy lội, không biết qua bao lâu, tôi chạy không nổi nữa, chân mềm nhũn ngã xuống đất. Thở dốc một hồi lâu, mới phát hiện chúng tôi đã chạy đến một chỗ rậm rạp trong rừng. Bốn phía lạnh lẽo yên tĩnh, ngay cả một tiếng chim hót cũng không có.

 

“Sao lại tới đây?” Sau khi lấy lại tinh thần, tôi hỏi Lý Thì Ngạn.

 

“Lúc tôi đi ra thấy em bị người ta kéo lên xe, liền nhanh chóng lái xe đuổi theo.” Hắn dần dần bình phục thở dốc, thử nắm tay tôi: “Đừng sợ, tôi báo cảnh sát, cảnh sát hẳn là sẽ đến rất nhanh.”

 

Lúc này tôi mới ngửi thấy một mùi m.á.u tươi nhàn nhạt: “... Đúng rồi, có phải vừa bị thương không? Để tôi xem một chút.”

 

Nhưng điện thoại di của tôi bị bọn người kia lấy mất, điện thoại di của hắn vừa rồi lúc đánh nhau bị rơi ra, tôi chỉ có thể dựa vào ánh sáng của mặt trăng để xem vết thương cho hắn, dưới ánh trăng tôi thấy rõ một vết thương dài trên lưng hắn và nó còn đang rỉ máu. “Vết thương rất nghiêm trọng, phải đi bệnh viện, chúng ta nên đi hướng nào bây giờ?”

 

Tôi bốn phía, trong bóng tối căn bản là không phân rõ phương hướng.

 

 “Nghỉ ngơi một lát đi, không sao đâu, m.á.u sẽ ngừng ngay thôi.”

 

Cũng may Lý Thì Ngạn không sai, cũng không lâu lắm quả nhiên m.á.u chảy ra càng ngày càng ít, chỉ là vừa rồi đã chảy không ít, tay hắn lạnh ngắt, chuyện cũng ngày càng nhỏ. Trong lòng tôi có cảm giác lẫn lộn: “... Sao lại đến cứu tôi?”

 

Tôi đã ly hôn với hắn, không còn quan hệ với hắn nữa, hắn đã liều mạng để cứu tôi. ...

 

“Không biết.” Lý Thì Ngạn hình như cũng có chút mờ mịt.

 

Tôi trầm mặc. Ban đêm đầu xuân còn rất lạnh, hắn lại bị thương, vì sưởi ấm cho hắn, tôi dịch qua dựa vào bên cạnh hắn cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho hắn. Mùi trầm hương nhàn nhạt trộn lẫn mùi m.á.u tươi tỏa quanh không khí. Lý Thì Ngạn không gì, hồi lâu sau, hắn khàn giọng : “Anh từng nằm mơ thấy em, cũng dựa vào em như . Nhưng trời vừa sáng, em liền biến mất.”

 

 

Lý Thì Ngạn cầm tay tôi run nhè nhẹ: “Trình Lâm, biết sai rồi, em có thể trở về hay không? Anh không nên dây dưa không rõ với Nam Du, không cam lòng vì ta bỏ rơi , không cam lòng ta có niềm vui mới nhanh như , chuyện hối hận nhất chính là dùng của em đối với đi trả thù ta. Thật ra đã em từ lâu rồi, chỉ là quá ngu xuẩn, bản thân không ý thức . Anh thật sự hối hận...”

 

Hắn nắm chặt lấy tay tôi, một giọt chất lỏng nóng hổi nện vào tay tôi: “Nợ em sẽ dùng cả đời để trả, sẽ không bao giờ tổn thương em nữa, không...”

 

Hắn năng hèn mọn, sống lưng cũng cúi xuống. Hắn đang cầu xin tôi. Nhưng tôi chỉ sờ sờ vết thương sau lưng hắn: “Lý Thì Ngạn, xem vết thương này lành lại, nơi này sẽ để lại sẹo không?”

 

Hắn hình như nhận ra tôi muốn cái gì, càng thêm nghẹn ngào.

  🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn

Chúc các có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂

Nếu , hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và viên team nha. Cảm ơn 🌺🌺🌺]

Tôi thản nhiên : “Tôi tin lời , chỉ là nơi này.” Tôi chỉ vào trái tim của mình: “Vết thương ở đây vĩnh viễn sẽ không biến mất. Mỗi thời mỗi khắc ở bên cạnh , tôi đều không ngừng nhớ tới trước kia.”

 

“Lâm Lâm.”

 

Tôi có thể tưởng tượng vẻ mặt của hắn lúc này. Bởi vì trong những năm ở bên hắn, tôi cũng từng vô số lần lộ ra biểu như . Nhưng tôi vẫn tiếp tục : “Hơn nữa quan trọng nhất là tôi không nữa.”

 

Lúc ra những lời này, tôi đột nhiên cảm giác gông xiềng vẫn trói buộc tôi nhiều năm qua đột nhiên biến mất. Tôi càng càng nhẹ nhàng, đến cuối cùng thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Tôi hắn: “Tôi đã người khác, ấy rất tôi, tôi cũng rất ấy. Vậy nên, Lý Thì Ngạn hãy để quá khứ hoàn toàn trôi qua đi.”

 

11.

 

Vết thương của Lý Thì Ngạn không có gì nghiêm trọng nữa. Nhưng mặt hắn bị Mạnh Sầm An đánh cho chấn thương.

 

Khi trời đang tờ mờ sáng, cảnh sát và Mạnh Sầm An mệt mỏi cuối cùng cũng tìm chúng tôi. Mạnh Sầm An đ.ấ.m vào mặt Lý Thì Ngạn mặt mày lạnh lẽo : “Những tê đó là do nhân của tìm tới. Người phụ nữ kia bảo bọn họ quay video nhục Lâm Lâm, nếu như xem rồi sẽ không nhớ mãi không quên ấy nữa. Nếu không quản người của , để tôi quản...”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...