Sau 3 năm ly hôn, Lý Thì Ngạn cùng con trai đến gặp tôi. Hắn không kiên nhẫn : “Không phải con trai chỉ thích dì Nam Nam hơn sao? Em định như này đến bao giờ? Bỏ qua chuyện này đi, chúng ta tái hôn.”
Tôi đã rất sửng sốt.
Sau khi tỉnh táo lại tôi bế con từ trong phòng ngủ ra, dụi mắt bình tĩnh rồi trước vẻ mặt kinh ngạc của hắn: “Không! Tôi đã kết hôn và có con rồi.”
01.
Sau khi dỗ con ngủ, lúc tôi đang định tiếp tục xem phim thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Khi tôi đi qua để xem, còn tưởng rằng mình lầm rồi. Đứng ở cửa không phải ai khác, chính là chồng cũ của tôi, Lý Thì Ngạn, người mà tôi đã 3 năm không gặp. Ngón tay thon dài của hắn gõ lên cửa.
“Trình Lâm, mở cửa.”
“Anh tới gì?”
Tôi mở cửa, có chút khó hiểu Lý Thì Ngạn. 3 năm không gặp, năm tháng không để lại dấu vết gì trên người Lý Thì Ngạn, hắn vẫn là người đàn ông đẹp trai trong ấn tượng của tôi.
Nhìn thấy tôi, đầu tiên hắn ngẩn ra sau đó trên trán hiện lên vẻ thiếu kiến nhẫn quen thuộc: “Sao lại chậm như ?”
Hắn tự mình dẫn Lý Niệm Nam đi vào, đánh giá xung quanh một chút, trong mắt hiện lên sự khinh thường.
“Trình Lâm, sau khi ly hôn với , em phải sống trong căn nhà như thế này? Biệt thự mà khi ly hôn chia cho em đâu, sao không đến ở?”
Thật ra căn nhà này không rẻ, hơn hai mươi triệu. Chủ yếu là gần công ty tôi việc, chỉ cần đi hai phút là tới. Là chồng cố ý mua cho tôi. Nhưng tôi còn chưa kịp , Lý Thì Ngạn đã ngồi xuống sô pha, tự nhiên đưa tay về phía tôi: “Lại đây.”
Hắn thừa hưởng nét đẹp từ bà nội người Nga của mình, lông mày sắc và đôi mắt sâu, người bằng khí thế khiến người ta sợ hãi. Cũng may hắn đeo kính gọng vàng che lấp một chút khí thế mạnh mẽ giữa hai mắt. Lúc trước tôi chính là bị khuôn mặt này của hắn mê hoặc muốn c.h.ế.t muốn sống.
Tôi nhíu mày: “Lúc trước sau khi ly hôn không liên quan gì đến nhau, bây giờ mang theo con trai đến đây là có ý gì?”
Lý Thì Ngạn nhạo: “Thôi đi, biết rõ trong 3 năm qua em rất muốn tái hôn với lại ngại chủ mở lời. Anh thừa nhận, lúc trước và Nam Du rất thân thiết, con trai cũng với em vài câu không vừa ý, tính em cũng quá nóng nảy, ly hôn liền ly hôn.”
Hắn đẩy nhẹ Lý Niệm Nam sang bên cạnh : “Mấy năm nay Niệm Nam cũng rất nhớ em, nó cũng biết sai rồi, luôn ầm ĩ muốn tìm mẹ.”
Tôi về phía Lý Niệm Nam, trong lòng phức tạp không nên lời.
Khi chúng tôi ly hôn, nó mới cha tuổi. Vài năm không gặp, thằng bé đã lớn hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với đứa trẻ trong trí nhớ của tôi. Hôm nay trên mặt nó đã hoàn toàn không còn sự chán ghét và cáu kỉnh đối với tôi lúc trước, cẩn thận ngước mắt lên, nhỏ giọng : “Mẹ... Con sai rồi. Con không nên muốn mẹ chết, muốn dì Nam Nam mẹ con.”
Nó nắm lấy tay tôi, nũng : “Mẹ trở về đi, Niệm Niệm nhớ mẹ.”
Tôi thằng bé, theo bản năng lui về phía sau một bước tránh khỏi tay nó. Lý Niệm Nam có chút tổn thương ngẩng đầu lên, dường như không rõ vì sao tôi không ôm nó như trước. Nhưng chỉ có mình tôi biết, tôi không thể đứa trẻ này nữa. Ba năm nay tôi không đến thăm nó lấy một lần, bởi vì mỗi khi thấy nó, tôi lại nhớ đến những ngày trước khi ly hôn với Lý Thì Ngạn.
Tôi nhớ rất rõ ngày hôm đó. Khi ấy đã là 11 giờ tối thằng bé nhất quyết đòi chơi IPad, nó lần trước dì Nam Nam cho nó chơi trò cắt trái cây rất vui.
Suốt ngày chăm sóc thằng bé, tôi thật sự rất mệt mõi nên nhẹ nhàng dỗ dành nó: “Niệm Niệm, bây giờ đi ngủ rồi ngày mai chơi nhé?”
🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu , hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và viên team nha. Cảm ơn 🌺🌺🌺]
Nó đặt chiếc IPad xuống và bĩu môi. Tôi nằm xuống cạnh nó, buồn ngủ đến mức không thể mở nổi mắt. Lúc tôi đang chìm vào giấc ngủ thì chợt nghe thấy thằng bé gì đó: “Nếu mẹ c.h.ế.t đi thì tốt quá.” Tôi đột nhiên mở mắt, nghĩ mình nghe nhầm nên hỏi lại nó: “Niệm Niệm, con gì thế?”
Lần đầu tiên tôi không thể hiểu hết giọng trong trẻo của nó, tôi sợ hãi và ghê tởm đến mức toát mồ hôi lạnh. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt non nớt của Lý Niệm Nam, nó mở đôi mắt to đen láy, từng chữ một: “Con , nếu mẹ c.h.ế.t đi thì tốt rồi. Như cha có thể cưới dì Nam Nam và dì ấy sẽ thành mẹ của con.”
Nó còn nhỏ nên không thể nhận thức hết những gì mình nên nhanh chóng nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. Nhưng cơn buồn ngủ của tôi đã bị những lời của nó cuốn đi.
Tôi mở to mắt trần nhà, cho đến khi nước mắt không nhịn mà chảy khỏi khóe mắt. Mãi đến khi trời sáng, Lý Thì Ngạn mới về nhà. Hắn rằng hắn phải tăng ca, trên người lại có mùi nước hoa nhàn nhạt. Đó là loại nước hoa mà Nam Du thích.
Như bình thường thì chắc chắn tôi sẽ cãi nhau với hắn. Nhưng lần này tôi không tranh cãi hay ầm ĩ nữa, mà chỉ bình tĩnh : “Lý Thì Ngạn, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi đưa cho hắn bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn. Tôi chỉ muốn một nữa tài sản. Tôi không muốn mang theo Lý Niệm Nam.
Bạn thấy sao?