Năm tôi mười tuổi, bố dẫn về một người phụ nữ và rằng sẽ chính thức rõ mọi chuyện với mẹ tôi.
Sau hàng loạt những lần bị dội nước lạnh đến phát sốt, bị bỏ đói, bị ngộ độc thực phẩm và nhiều kiểu hành hạ khác, tôi nhận ra nếu muốn sống thêm vài năm nữa, cách tốt nhất là bám chặt lấy nhân của bố.
Tôi ngước ấy bằng ánh mắt tội nghiệp:
“Dì ơi, dì xinh quá, dì có thể mẹ con không?”
Mọi người đều mắng tôi là đồ vong ơn bội nghĩa.
Nhưng chỉ có tôi biết, người mẹ đứng sau lưng tôi lúc đó đang siết chặt tay tôi đến mức muốn tôi khóc thật to để níu kéo bố.
Dù người phụ nữ đó là kẻ mà mẹ căm hận đến tận xương tủy, tôi vẫn không hề do dự mà gọi ấy một tiếng “mẹ”.
1
Ngay khi tôi ra câu đó, lực siết phía sau lưng tôi bỗng nhẹ đi.
Giọng mẹ tôi vang lên đầy sửng sốt:
“Dương Hựu Hựu, con cái gì? Con muốn nhận người đàn bà này mẹ?”
Tôi không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ kiên định thẳng vào người phụ nữ trước mặt.
Tôi biết ấy tên là Tào Thư, tôi từng thấy ảnh của , bức ảnh bị mẹ cắt vụn rồi ném vào thùng rác.
Tôi cũng không ít lần nghe thấy cái tên này từ miệng mẹ, mỗi lần nhắc đến đều là những lời nguyền rủa độc địa.
Suốt mười năm qua ấy luôn tồn tại trong cuộc đời mẹ, là nguyên nhân khiến mẹ mà không có , cũng là lý do khiến mẹ tôi mất ngủ triền miên mỗi đêm.
Vì , mẹ hận ấy thấu xương.
Thế mà bây giờ, tôi lại đứng ngay trước mặt mẹ, nhận ấy mẹ của mình.
Mẹ tôi đờ đẫn trong giây lát, sau đó túm lấy tóc tôi, đập mạnh xuống đất:
“Đồ không biết điều! Mày chạy theo kẻ thứ ba để con rẻ tiền à? Để tao xem mày còn dám đê tiện nữa không!”
Không đợi tôi đáp lại, mẹ đã gào lên giận dữ.
Xung quanh bắt đầu có người tụ tập lại, những từ như “tiểu tam”, “vong ơn bội nghĩa” luôn có sức hút đặc biệt với những kẻ thích hóng chuyện.
Chẳng mấy chốc, xung quanh tràn ngập âm thanh của những chiếc điện thoại chụp ảnh liên tục.
Mẹ ghé sát vào tôi, hạ giọng hỏi:
“Dương Hựu Hựu, mẹ cho con một cơ hội nữa. Con chắc chắn muốn bỏ rơi mẹ ruột để theo người phụ nữ này sao?”
Đám đông bắt đầu xì xào.
Tôi ngước lên , thấy bố đang cau mày thật chặt.
Ông không mẹ, tất nhiên cũng chẳng tôi.
Huống chi, bây giờ có quá nhiều người chứng kiến cảnh tượng này, đây chưa từng là huống ông muốn đối mặt.
Tôi co rúm trên mặt đất, bố bảo vệ Tào Thư, dắt ấy ra khỏi đám đông.
Tôi muốn chạy theo, một lực mạnh mẽ kéo tôi lại, khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Đến khi định thần lại, mẹ đã vung tay, tát tôi một cái thật mạnh.
“Đồ không biết xấu hổ! Mày xem mày bám lấy người ta như thế, họ có thèm quan tâm mày không? Ngay cả bố ruột mày cũng chẳng cần mày nữa!”
Càng , mẹ càng tức giận, thậm chí còn định lao tới kéo giật Tào Thư đang đứng sau lưng bố.
Thấy bố sắp rời đi, mẹ bất ngờ rút ra một con dao nhỏ, rạch một đường dài trên cánh tay mình:
“Mọi người đi! Tiểu tam dẫn đàn ông đến bắt nạt mẹ con tôi!”
“Đủ rồi!”
Bố giận dữ quát lên:
“Tần Khả Tâm, còn chưa thấy mất mặt đủ sao? Mau về nhà ngay!”
Nói xong, ông đẩy mẹ ra, dẫn Tào Thư lên xe.
Trước khi đóng cửa xe, Tào Thư kéo tay áo bố, chỉ vào tôi:
“Còn con bé thì sao?”
Bố nhíu mày, bực bội đáp:
“Mẹ nó ở đây, nó chết sao !”
Nhưng ngay giây tiếp theo, Tào Thư bất ngờ chạy đến, ôm chặt lấy tôi:
“Con bé đang sốt cao, phải đưa đến bệnh viện ngay!”
Mùi nhài thoang thoảng từ áo khoác của ấy lấn át mùi tanh của máu.
Trước khi hoàn toàn ngất đi, hình ảnh cuối cùng tôi thấy là mẹ ngồi giữa đám đông, giơ cánh tay đầy máu, khóc lóc gào thét trên livestream.
Khi chiếc xe lăn bánh rời khỏi đám đông, trong giây phút ý thức tôi dần tan biến, một cảm giác hưng phấn trào dâng trong lòng.
Lần này, tôi đã đặt cược đúng.
2
Trong cơn sốt cao, tôi nhớ lại năm mình sáu tuổi, lần bị dội nước lạnh trong bồn tắm.
Mẹ ấn tôi xuống nước, giọng lạnh lùng dặn dò:
“Đợi bố đến thăm, nhớ là con nhớ ông ấy.”
Lần đó, tôi bị viêm phổi, phải nằm viện suốt nửa tháng.
Nhưng thứ mẹ nhận chỉ là một sợi dây chuyền kim cương.
Mãi sau mẹ mới biết, đó là món đồ bố mua trong một buổi đấu giá, chỉ vì thấy giống vật cũ mà nhất thời mua về.
Biết sự thật, mẹ phát điên, giật đứt sợi dây chuyền rồi ném vào thùng rác.
Tôi chậm rãi tỉnh lại, vừa quay đầu đã thấy Tào Thư đang gục bên giường tôi.
Cô ấy dường như cảm nhận gì đó, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng bừng vì vui mừng:
“Con tỉnh rồi à?”
Cô cầm hộp giữ nhiệt bên cạnh lên, giọng dịu dàng:
“Con tên là Hựu Hựu đúng không? Đói không? Dì cho con một bát mì, đây là món sở trường của dì – mì Dương Xuân.”
Một bát mì nóng hổi đặt ngay trước mặt tôi.
Tôi không kìm , lập tức vục đầu vào ăn ngấu nghiến.
Tào Thư ngồi đối diện, nhẹ nhàng tôi:
“Đừng ăn vội quá, coi chừng bỏng đấy. Con thích thế này à?”
Tôi thật muốn rằng, tôi không phải vì thích, mà là vì quá đói.
Đã lâu lắm rồi tôi không ăn no.
Mẹ chưa bao giờ nấu cơm cho tôi, thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến tôi.
Những năm qua chuyện bị đói là điều quá đỗi bình thường.
Hôm đó, mẹ nghe tin bố và Tào Thư sẽ ăn tối ở một nhà hàng, thế là bà dắt tôi đến tận nơi.
Tôi có một nhiệm vụ – phải trông thật đáng thương để bố mềm lòng mà quay về.
Vì thế, mẹ đã để tôi nhịn đói ba ngày, đến khi đứng trước mặt bố mới có thể đạt sự yếu ớt vừa đủ.
Nhưng mẹ không ngờ rằng tôi lại “phản bội”.
Mà tôi cũng không ngờ rằng, vào lúc này, tôi lại có thể ăn một bát mì nóng hổi.
Có lẽ mì quá nóng, thế nên nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.
3
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy mạnh ra.
Bố lao vào, giọng đầy tức giận:
“Tiểu Thư, em đưa nó về đây gì? Anh đã rồi, không cần quan tâm đến nó! Đứa trẻ này đã bị mẹ nó dạy hư, nó…”
“Dương Cảnh!”
Tào Thư ngắt lời bố.
“Anh đừng những lời như trước mặt con bé.”
Bố tôi lập tức im lặng.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai.
Sau khi nghe máy, sắc mặt bố đột nhiên sa sầm.
Ông ném mạnh điện thoại xuống trước mặt tôi.
“Xem mẹ mày ra cái trò gì đây!”
Tôi cầm lấy điện thoại, bấm vào một đoạn video bất kỳ.
Giọng đầy uất ức của mẹ vang lên:
“Lúc con bé ốm, ngay cả bố ruột nó cũng không thèm quan tâm, chỉ có mình tôi chăm sóc nó. Vậy mà bây giờ, nó lại muốn nhận kẻ thứ ba mẹ…”
Trên màn hình, những dòng bình luận chạy điên cuồng.
“Đồ súc sinh, chết đi!”
Một tài khoản tên “Kẹo Ngọt” tặng liên tiếp mười tên lửa ảo:
“Chị có quen luật sư giỏi, phải cho đôi gian phu dâm phụ này ngồi tù mọt gông!”
“Đúng rồi! Đứa con này đúng là nghiệt chủng, đến báo oán đây mà!”
“Loại cặn bã trời sinh!”
Mỗi câu chữ như những nhát dao cứa vào tôi.
Tay tôi run rẩy, mở điện thoại của mình.
Vừa mở khóa, hàng ngàn tin nhắn lập tức tràn vào màn hình.
Tên tôi, trường tôi, lớp tôi đều bị công khai khắp nơi.
Hộp thư đầy ắp tin nhắn chửi rủa:
“Đồ vong ơn bội nghĩa!”
“Con đ khốn nạn!”*
“Chết đi cho rảnh mắt!”
Tôi đã nổi tiếng trên mạng.
Nhưng mọi người không gọi tôi bằng tên thật, mà gọi tôi là “đứa con bội bạc”.
Một số người thậm chí còn kéo đến cổng trường tôi, giơ biểu ngữ, cầm máy quay livestream.
Nhóm chat của lớp cũng loạn lên với những tin nhắn từ phụ huynh:
“Sáng sớm mà cổng trường náo loạn như cái chợ, học sinh không vào lớp!”
“Cứ tưởng chuyện gì, hóa ra là vì con nhỏ mất dạy nổi tiếng trên mạng lại học chung trường với con tôi!”
“Mới tí tuổi đầu đã đáng khinh như , đến mẹ ruột còn không nhận. Có con nhỏ này trong lớp, tôi sợ con tôi cũng bị lây nhiễm!”
“Mẹ Tử Hân đúng! Bố nó, kẻ thứ ba, và cả con bé này, đúng là một tổ hợp hoàn hảo!”
“Hay là chúng ta cùng ký đơn kiến nghị, ép nó nghỉ học đi. Loại trẻ không có lương tâm này không xứng đáng hưởng giáo dục miễn phí!”
Nhóm chat này vốn lập ra để thông báo tin tức của lớp.
Trước đây, mẹ không muốn phiền phức nên không chịu thêm tôi vào, tôi phải tự đổi tên rồi lén tham gia.
Nhưng bây giờ, những lời lẽ cay nghiệt trong nhóm, tôi không ngừng run rẩy.
Tôi vội vàng mở từng ứng dụng mạng xã hội.
Đúng như dự đoán, câu chuyện về tôi đã leo lên top tìm kiếm.
Tôi bấm vào một bài đăng ngẫu nhiên.
Mẹ tôi lập tức xuất hiện trên màn hình, nước mắt giàn giụa.
“Xin chào mọi người, tôi là mẹ của đứa trẻ trong video.”
“Từ bé đến lớn, tôi một tay chăm sóc con, dốc hết ruột gan vì con. Tôi không hiểu, tại sao nó lại đối xử với tôi như ?”
“Tôi thực sự đau lòng! Đây là đứa con mà tôi mang thai suốt mười tháng trời, suýt chết mới sinh ra , mà nó lại quay lưng nhận kẻ thứ ba mẹ!”
“Nhưng tôi tin rằng con tôi chỉ là bị dụ dỗ!”
Nước mắt rơi xuống.
Đôi mắt ướt đẫm của mẹ tràn đầy oán hận.
“Tào Thư, đã dây dưa với chồng tôi hơn mười năm, ngay cả con tôi cũng không tha. Nếu đã , tôi sẽ đưa tất cả mọi chuyện lên mạng để mọi người phán xét.”
“Cô không để tôi yên, tôi cũng sẽ không để sống tốt.”
Video trên điện thoại cứ lặp đi lặp lại.
Mà tôi, như rơi xuống hầm băng.
4
Tôi lại gặp ác mộng.
Trong mơ, mẹ dịu dàng vỗ về tôi, ru tôi ngủ.
Nhưng mơ màng chưa bao lâu, tôi bỗng cảm thấy một lực mạnh mẽ đè lên cổ mình.
Tôi không thở nổi, cố hết sức mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy căm hận của mẹ.
Bà nghiến răng nghiến lợi tôi, giọng căm phẫn:
“Đều tại mày! Đến cả bố mày cũng không kéo về , mày đúng là vô dụng!”
Từ nhỏ, tôi đã hiểu rõ, mẹ không hề tôi.
Thứ duy nhất mà mẹ dành cho tôi, chỉ tồn tại khi đứng trước mặt bố.
Nhưng bố không bà.
Nghe , lúc sinh tôi, mẹ khó sinh suýt mất mạng.
Lúc bác sĩ đưa ra thông báo nguy kịch, chẳng ai có mặt cả.
Tất cả bi kịch này, đều bắt nguồn từ một sai lầm của mẹ.
Năm đó, bố tôi là công tử nhà giàu, lại si .
Người ông đặt trong tim chính là Tào Thư.
Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, thanh xuân kéo dài từ thời thơ ấu đến tận đại học.
Họ là hình mẫu hoàn hảo cho chuyện đẹp như mơ, đáng lẽ có thể thuận lợi kết hôn, sinh một đứa trẻ đáng , rồi cùng nhau đi đến cuối đời.
Nhưng không ai ngờ, tất cả lại bị mẹ tôi nát.
Mẹ tôi là sinh viên từ vùng quê nghèo, trải qua đủ khổ cực, tự cho mình thanh cao, thề rằng phải tìm người đàn ông tốt nhất thế gian.
Và rồi bà gặp Dương Cảnh – chính là bố tôi.
Một công tử trầm tĩnh, cao quý, đã lập tức bước vào trái tim bà.
Mối cuồng nhiệt của thiếu nữ khiến mẹ lún sâu đến mức có thể bất chấp tất cả.
Bà lợi dụng lúc bố say rượu, nhân lúc phục vụ ở KTV, lẻn vào phòng của ông.
Mẹ tôi, người luôn tự cao tự đại, cũng mơ về ngày mình hóa phượng hoàng.
Nhưng không phải bằng thực lực của chính mình, mà là dựa vào một người đàn ông.
Một bước sai, bước nào cũng sai.
Bánh răng số phận từ đó bắt đầu chuyển .
Sáng hôm sau, cảnh tượng hỗn loạn bị Tào Thư – người đến đón trai về – bắt gặp.
Bố tỉnh dậy, thấy một Tào Thư tức giận cùng một người phụ nữ khác đang rơi nước mắt bên cạnh.
Khoảnh khắc đó, thế giới của ông sụp đổ.
Sau đó, Tào Thư đau lòng rời đi, không từ mà biệt, sang nước ngoài du học.
Bà ấy trở thành ánh trăng sáng mãi mãi trong lòng bố.
Hai tháng sau, mẹ tôi phát hiện mình có thai.
Khi ấy, bố như phát điên, nhốt mình trong phòng, không gặp ai.
Nếu không thì sẽ ra ngoài uống say mèm, sống những ngày tháng hoang mang, vô định.
Mẹ tìm đến ông bà nội.
Họ là gia đình gia giáo truyền thống, chỉ muốn giữ thể diện.
Sau khi tôi chào đời, mẹ cũng thuận lợi lấy giấy đăng ký kết hôn.
Tất cả đều diễn ra theo đúng kế hoạch của mẹ.
Nhưng có một điều bà không tính đến – bố không bà, thậm chí là hận bà.
Từ nhỏ đến lớn, tôi hiếm khi gặp bố.
Nhưng mẹ không cam lòng.
Bà đặt tất cả hy vọng vào tôi – đứa con duy nhất của bố.
Lúc sinh ra, tôi khó sinh, sức khỏe yếu ớt.
Bà nội thương , khuyên bố đến thăm tôi vài lần.
Mà chỉ vài lần đó, đã khiến mẹ tôi nuôi lại hy vọng.
Để tôi có thể ốm đau bệnh tật, mẹ bắt tôi tắm nước lạnh giữa mùa đông, sau đó đẩy tôi ra ngoài cửa cho gió thổi.
Bà cũng có thể bắt tôi ăn thức ăn thừa đã mốc meo mấy ngày, khiến tôi nửa đêm đau bụng nôn thốc nôn tháo.
Thậm chí, bà còn cấm tôi ăn no, bắt tôi phải luôn ốm yếu.
Có lần, vì quá đói, tôi lén trộm tiền đi mua đồ ăn.
Bị phát hiện, mẹ tức giận tìm tôi về, đánh cho một trận nhừ tử.
Tôi run rẩy trốn vào góc tường, vừa ăn mấy miếng cũng nôn ra hết.
Nhưng mẹ vẫn chưa hả giận, bà nhốt tôi trong phòng ba ngày không cho ăn gì.
Những năm qua tôi sống không hề dễ dàng.
Dinh dưỡng thiếu hụt khiến tôi thấp hơn hẳn so với cùng lứa dù đã đến tuổi đi học.
Nhưng mẹ không nhận ra rằng, càng như , bố càng chán ghét tôi.
Bà giống như bị ám ảnh, đặc biệt là sau khi nghe tin Tào Thư trở về nước, bà lại càng điên cuồng hơn.
Cũng giống như lần này.
Bà biết bố đưa Tào Thư đi ăn ở nhà hàng này, liền kéo tôi đến đây, dàn dựng một màn bắt gian đầy lố bịch.
Chuyện nực nhất chính là tôi—con ruột của bà ấy—lại nhận kẻ thứ ba mẹ.
Thế là, tất cả mũi dùi lập tức chĩa vào tôi.
Bạn thấy sao?