Mẹ Tôi Thích Làm [...] – Chương 8

Trước khi đi, tôi còn tiện tay đóng cửa phòng giúp nó.

 

Khi đã chăm giám sát việc học của em trai, mẹ lại nhớ đến chuyện nguyện vọng của tôi lúc trước.

 

Lần này, để đạt mục đích, mẹ nhân lúc ăn sáng đã ép tôi:

 

“Tiểu Hàm, con lâu mà chưa xác nhận trúng tuyển, nên xem mình vào trường nào rồi!

 

“Nhỡ không đậu, thì còn có thể đăng ký vào cao đẳng.”

 

Hiếm khi em trai lên tiếng một câu công bằng:

 

“Chị thi hơn 500 điểm, sao lại phải vào cao đẳng chứ?”

 

“Điểm này mà vào đó, chẳng thà học lại một năm còn hơn.”

 

Mẹ nhíu mày, dùng đũa gõ vào bát của nó:

 

“Mẹ đang chuyện với chị con.”

 

“Ăn xong đi học nhanh lên!”

 

Em trai lườm một cái, không thêm gì nữa.

 

Tôi biết không thể giấu mãi , nên dứt khoát thành thật trả lời:

 

“Con trúng tuyển vào trường S, tuần sau có lẽ thư báo trúng tuyển sẽ đến.”

 

Mẹ trợn tròn mắt, thốt lên:

 

“Không thể nào!”

 

Tôi giả vờ ngạc nhiên mẹ, hỏi lại:

 

“Sao lại không thể?”

 

Ba đang xem video, bị tiếng hét của mẹ gián đoạn, không kiên nhẫn mà “chậc” một tiếng.

 

Đây là dấu hiệu ba sắp nổi giận, mẹ vội vàng đính chính:

 

“Tôi nhầm, tôi nhầm.

 

“Vào trường S tất nhiên là tốt rồi, chỉ là tôi nghe học nghề thì đáng tin hơn học đại học.”

 

Lần này tôi sẽ không như kiếp trước mà oán trách mẹ nữa.

 

Trong nhà này, thứ duy nhất có thể trị mẹ tôi vẫn là nắm của ba.

 

Tôi cố ý nâng giọng hỏi mẹ:

 

“Nghe ? Nghe ai ? Cô Cầm phải không?”

 

Vừa dứt lời, ba lập tức nhận ra từ khóa quan trọng, liền lớn tiếng chửi:

 

“Hả? Bà còn dám liên lạc với họ?”

 

“Lời của tôi không có giá trị gì phải không?”

 

Thấy ba lại chuẩn bị ra tay, mẹ sợ hãi vội vã xua tay:

 

“Không phải đâu, không phải đâu, không có chuyện đó. Tôi chỉ nghe người qua đường thôi.”

 

Ba hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo to:

 

“Nếu tôi còn nghe thấy bà qua lại với họ, bà liệu hồn đấy!”

 

Mẹ đương nhiên không dám phản đối.

 

Tôi cố nhịn không , lặng lẽ gắp thức ăn trong bát mình.

 

Sau đó, mẹ không dám gì về việc bắt tôi vào cao đẳng nữa.

 

Tôi ký nhận thư trúng tuyển của trường S ngay trước mặt bà, sắc mặt mẹ không vui cũng không dám thêm một lời nào.

 

Không ai ngờ rằng, sau khi ba đi lại không lâu, công ty lại thông báo muốn đuổi việc ba.

 

Tôi nghĩ lần này ba chắc chắn sẽ lại dạy dỗ mẹ một trận.

 

Nhưng phản ứng của mẹ khi nhận thông báo còn lớn hơn cả ba, bà theo phản xạ ôm mặt xin tha:

 

“Chồng ơi, xin lỗi, tất cả là lỗi của em.”

 

Thế mà ba không gì, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại.

 

Không chỉ tôi thấy kỳ lạ, mà mẹ cũng nhận ra có điều không ổn.

 

Bà dò hỏi:

 

“Chồng à, có kế hoạch khác rồi phải không?”

 

Ba với vẻ mặt đầy khó đoán, chỉ :

 

“Bà đừng có hỏi nhiều, dù sao cũng không để các người phải đói đâu.”

 

10.

Khi nhập học đại học, tôi chủ mình sẽ dùng tiền lương thêm để trang trải sinh hoạt phí.

 

Ba mẹ mừng rỡ vô cùng, vui vẻ vì có thể tiết kiệm tiền cho mình.

 

Em trai tôi vào ngày tôi khởi hành, than thở rằng từ giờ chỉ còn mình nó ở nhà chịu đựng sự hành hạ của mẹ.

 

Tôi dặn dò nó không nên cãi lại mẹ, trong lòng lại nghĩ rằng nỗi khổ mà nó phải chịu vẫn chưa bằng một phần mười của tôi trước đây.

 

Để đề phòng, sau khi vào đại học, tôi vẫn thử nhiều công việc thêm khác nhau.

 

Làm phục vụ ở nhà hàng, gia sư cho trẻ em, giúp học nhận hàng chuyển phát... Chỉ cần là công việc tôi có thể , tôi đều thử qua một lần.

 

Mẹ vẫn bận rộn giám sát em trai, nên sau khi tôi nhập học, hiếm khi liên lạc với tôi.

 

Vào kỳ nghỉ đông, tôi viện cớ bận việc nên không thể về nhà, thành công ở lại trường.

 

Vào học kỳ hai năm nhất, mẹ đột nhiên gọi điện cho tôi:

 

“Tiểu Hàm, con mau về giúp mẹ tìm em con đi, nó bỏ nhà đi rồi!”

 

Giáo viên trong trường đã gọi riêng cho mẹ vì thành tích của Lý Tử Thông giảm sút nghiêm trọng.

 

Mẹ mới phát hiện mình bị lừa suốt thời gian qua, rằng ngày nào em trai cũng không về nhà sau giờ học.

 

Bị lừa gạt là điều mà mẹ không thể chịu đựng , tối hôm đó mẹ đã xông đến trường tìm em trai.

 

Vừa hay thấy Lý Tử Thông cùng đang trốn trong cửa hàng tiện lợi chơi điện thoại, mẹ không không rằng đập vỡ điện thoại của nó.

 

Trước mặt các học, mẹ vừa khóc vừa mắng nó là “đứa bất hiếu, dối như cuội.”

 

Lý Tử Thông lập tức đối đầu với mẹ, xách ba lô chạy đi.

 

Mẹ oán trách trong điện thoại:

 

“Tiểu Hàm, mẹ chỉ có hai câu mà nó không chịu về nữa.”

 

“Ai da, trước đây đúng là mẹ cưng chiều nó quá rồi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...