Lần này, khi em trai lại một lần nữa trong bữa ăn:
“Mẹ, cùng lớp của con nghịch quá, ồn ào suốt! Con đã với mẹ về chuyện muốn chuyển lớp, không ạ?”
Tôi lặng lẽ ăn cơm trong bát, không thêm một lời nào.
Mẹ do dự hồi lâu mới trả lời:
“Tiểu Thông à, người ta là muốn học thì môi trường không thể ảnh hưởng .”
Em trai không thể tin mẹ, miệng khô khốc giải thích mãi rằng môi trường học tập quan trọng như thế nào.
Mẹ lại khóc lóc, rằng em trai chỉ biết chuyện vô lý, còn trên trán ba thì càng lúc càng hằn rõ hình chữ "川".
Em trai sốt ruột, giải thích liên tục, rằng nó chỉ muốn chuyển lớp.
Ba không kiên nhẫn, đặt bát đũa xuống, chỉ vào nó mà mắng:
“Mẹ mày đã rồi, đổi lớp cũng chỉ phí tiền! Mày nghĩ ba mày mỗi ngày đi vất vả như chỉ để mày nhiều chuyện thế hả?”
Những lời này chính là những gì kiếp trước ba từng mắng tôi.
Lần này, không có tôi giúp nó, nó sẽ phải tự mình chịu đựng tất cả sự khó chịu từ ba mẹ.
Tôi ngồi yên một bên xem kịch, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác của em trai.
Thì ra, người mình ghét bị mắng lại có cảm giác như thế này. Thật sự là rất sảng khoái.
Vừa ăn cơm, tôi vừa xem màn kịch, cho đến khi em trai ấm ức :
“Ba, nếu con có thể đỗ một trường đại học tốt, sau này lương cao, sẽ tiện cho ba mẹ dưỡng già mà!”
Tôi biết lúc này mình nên lên tiếng, ho khẽ vài tiếng rồi :
“Thật ra, tỷ lệ sinh viên ra trường thất nghiệp cũng rất cao. Vừa tốt nghiệp đã thất nghiệp. Tìm thử trên mạng là biết ngay thôi.”
Rõ ràng, câu này đã đánh trúng tâm lý của mẹ. Bà mỉm , mắt long lanh, gật gù đồng ý:
“Tiểu Hàn đúng đấy, dì Cầm của con cũng , học đại học không bằng học một nghề gì đó!”
Em trai tức tối trừng mắt tôi, giọng điệu như thể có mối thù sâu đậm:
“Lý Tử Hàm, chuyện này liên quan gì đến chị chứ? Thế chị còn đi học đại học gì, bỏ học đi luôn đi!”
Tôi nhún vai, thì ra nó cũng hiểu tầm quan trọng của việc học đại học. Nhưng tôi chỉ lặp lại những gì nó từng trước đây, khi nó thêu dệt mọi thứ, lại không phải là những lời này.
Đến khi chuyện liên quan trực tiếp đến mình, nó mới biết lo lắng.
Ba tôi không có kiên nhẫn nghe chúng tôi tranh luận đúng sai, ông quát lớn:
“Tất cả câm miệng, ăn cơm đi! Chuyện này không nhắc lại nữa!”
Đây coi như là kết luận cuối cùng cho chuyện này.
Em trai tức giận đến đen mặt, vội vàng ăn vài miếng rồi đã no và bỏ bàn ra ngoài.
5.
Tối hôm đó, em trai lệ gõ cửa phòng tôi.
Vừa mở cửa, nó đã giận dữ hỏi:
“Lý Tử Hàm, chị có ý gì đây?”
“Dựa vào đâu mà chị lại lắm lời trước mặt ba chứ?”
Lý Tử Thông không dám thách thức quyết định của ba, thế nên quay lại đổ hết trách nhiệm lên tôi.
Yếu đuối trước kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu, điều này tôi đã dự đoán từ trước.
Tôi không vội trả lời, mà còn mỉm hỏi ngược lại nó:
“Em trai, nghe tháng trước điện thoại của em bị thầy giáo tịch thu rồi phải không?”
Đâm trúng chỗ đau, ánh mắt của nó đầy hận thù khi tôi:
“Lý Tử Hàm, chị đang hả hê đúng không?”
Tôi lắc ngón trỏ, ý không phải thế.
Quay người, tôi lấy từ ngăn kéo ra một chiếc điện thoại mới, không phải là hàng hiệu đối với một học sinh trung học thì đã quá hấp dẫn rồi.
Tôi đã bỏ gần cả tháng lương để mua nó.
Chính nó đã từng rằng học đại học vô ích, lần này, tôi muốn tự tay tan cơ hội vào đại học của nó.
Quả nhiên, khi Lý Tử Thông thấy chiếc điện thoại trong tay tôi, ánh mắt không thể rời khỏi nó.
Nhưng nó vẫn khoanh tay, miệng thì cứng cỏi :
“Cái điện thoại hàng tầm thường này mà cũng khoe sao? Tôi chẳng thèm!
Ba đã rồi, đợi tôi thi đỗ đại học, ba sẽ mua cho tôi cái iPhone đời mới nhất!”
Tôi suýt nữa không nhịn nổi , đưa điện thoại vẫy trước mặt nó, ánh mắt nó vẫn vô thức dõi theo chiếc điện thoại.
Chơi với Lý Tử Thông đủ rồi, tôi nhét điện thoại vào tay nó:
“Được rồi, không nữa, chị đã hứa với em rồi, khi nào có lương sẽ mua quà cho em.”
“Đây, quà của em đây, đừng là chị không tốt với em nhé.”
Lý Tử Thông không tin nổi, cầm chiếc điện thoại lên sờ mó khắp nơi, vui mừng cảm ơn tôi:
“Chị ơi, chị tốt với em thật đấy!”
Tôi thấy nó vội vàng bật điện thoại lên, trong lòng khấp khởi vui mừng, có vẻ như kế hoạch đã thành công.
Một tháng không dùng điện thoại, giờ nó đang ngứa ngáy khó chịu trong lòng.
Nó thậm chí quên bẵng luôn chuyện vừa rồi tôi đối đầu với nó.
Trước khi đi, nó thì thầm hỏi nhỏ:
“Mẹ có biết chị tặng em điện thoại không?”
Tôi mặt đầy hiểu ý, khẽ :
“Bí mật của hai chị em mình thôi.”
Có điện thoại cầu nối, thái độ của Lý Tử Thông với tôi cải thiện hơn nhiều so với trước. Ít nhất, nó còn biết gọi tôi một tiếng “chị”.
Bạn thấy sao?