Tôi phải về nhà đúng giờ, không chậm dù chỉ một phút.
Có lần, gần đến kỳ thi cuối kỳ, thầy giảng thêm một chút về những điều cần ý trong kỳ thi.
Giờ tan học muộn hơn bình thường, tôi chạy một mạch về nhà vẫn trễ mất mười phút.
Mẹ không một lời nào khi mở cửa cho tôi vào, tôi không ngừng giải thích là do thầy giữ lại một lúc.
Nhưng bà chỉ hỏi tôi:
"Tiểu Hàm, sao con lại không biết điều thế?”
"Mẹ về nhà còn phải nấu cơm giặt giũ cho cả nhà, con sao có thể thoải mái đi chơi như thế ?"
Ánh mắt mẹ đỏ hoe tim tôi, khi còn bé, bị tổn thương sâu sắc, và tôi đã thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ về nhà muộn nữa.
Nhưng mẹ vẫn cho rằng tôi chưa nhớ bài học, khóc lóc kể lể với ba về cái sự "không biết điều" của tôi.
Cha vừa nghe thấy tôi có thể đã dối, liền cầm ngay chiếc thắt lưng, đè tôi xuống đất mà đánh.
Tôi không thể phản kháng, chỉ có thể nuốt nước mắt mà chịu đựng nỗi đau khi thắt lưng quất xuống lưng.
Mẹ còn đứng bên cạnh thở dài an ủi:
"Tiểu Hàm, con đừng trách mẹ, mẹ tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”
"Trẻ con không thể dối ba mẹ, như thế là bất hiếu đấy."
Cuối cùng, màn kịch này kết thúc bằng việc tôi bị thương khắp người và phải chịu trách nhiệm việc nhà trong suốt một tháng tiếp theo.
Nếu mẹ là người có ý muốn kiểm soát mạnh mẽ, thì ba và em trai là những kẻ cố ý tiếp tay cho sự ác độc ấy.
Dù sao chỉ cần hy sinh tương lai và lợi ích của tôi là .
Sau khi điền xong nguyện vọng, kỳ nghỉ hè trước khi vào đại học chính thức bắt đầu.
Kiếp trước, mẹ bảo tôi giúp bà việc nhà, suốt cả kỳ nghỉ tôi không rời khỏi nhà.
Để thoát khỏi gia đình càng sớm càng tốt, lần này tôi mình muốn ra ngoài tìm việc thêm.
Tôi còn đưa ra lý do hợp lý: "Đến lúc đó kiếm tiền, con có thể tự lo học phí đại học, ba mẹ cũng sẽ bớt lo."
Cha và mẹ không phản đối, tiết kiệm tiền đương nhiên là càng tốt.
Em trai nghe tôi đi thêm, toe toét bảo rằng chờ khi tôi kiếm tiền thì mua quà cho nó.
Hiện tại, mọi thứ có vẻ bình thường. Tôi đã tìm một công việc ở trung tâm dạy thêm, chấm bài cho học sinh.
Không ngờ, đến ngày thứ ba đi , khi tôi đang hướng dẫn học sinh bài tập thì mẹ gọi điện cho tôi:
"Con nghỉ việc đi, đồng nghiệp của mẹ giới thiệu cho con một công việc tốt hơn."
Tôi không suy nghĩ gì mà từ chối ngay: "Mẹ, con còn chưa qua thử việc, ông chủ sẽ không trả lương đâu."
Mẹ lại một cách đầy lý lẽ:
"Chỉ có mấy ngày lương thôi mà, có gì phải tiếc?”
"Đồng nghiệp của mẹ tìm cho con một công việc văn phòng hẳn hoi đấy."
Sau đó bà với tôi, đồng nghiệp của bà cần tìm một trợ lý kế toán thực tập, bảo tôi đến .
Một tháng 1800, từ 9 giờ sáng đến 8 giờ tối, chỉ nghỉ một ngày.
Tôi giận đến không chịu nổi, trung tâm dạy thêm trả cho tôi 3000 một tháng, mà chỉ phải nửa ngày.
Công việc thực tập này rõ ràng là chế độ đãi ngộ quá tệ, nên mới phải nhờ người quen giới thiệu để tìm người lao giá rẻ.
Ai cũng biết nên chọn công việc nào.
Mẹ đắc ý trong điện thoại:
"Đồng nghiệp mẹ bảo, công việc kiểu này chắc chắn học nhiều thứ hơn là ở trung tâm dạy thêm.”
"Tiền có ít hơn chút, quan trọng là phải học hỏi nhiều điều."
Tôi không kìm mà hỏi ngược lại:
"Mẹ, công việc tốt như sao mẹ không đi đi?"
Mẹ nghẹn họng:
"Tiểu Hàm, con nghĩ mẹ lại muốn con sao?"
Vì đang bận giảng bài cho học sinh, tôi không muốn đôi co thêm với bà, liền cúp máy ngay lập tức.
Kinh nghiệm cho tôi biết, bà sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện này đâu.
3.
Tôi tan lúc mười giờ tối, bình thường giờ này mẹ đã vào phòng. Nhưng hôm nay, bà lại ngồi một mình trong phòng khách.
Nghe tiếng tôi đóng cửa, mẹ bắt đầu bằng chiêu cũ hồi tôi còn nhỏ, giọng ấm ức hỏi:
"Tiểu Hàn, mẹ vất vả lắm mới tìm việc cho con, sao con lại không đi? Vừa có thể học hỏi , vừa có thể kiếm tiền. Con có biết để giữ lại chỗ cho con khó khăn thế nào không?"
Tôi thầm đảo mắt. Chắc bà chỉ nghe lỏm đồng nghiệp một câu, rồi đã thay tôi nhận luôn. Bây giờ tôi từ chối không đi , bà nghĩ rằng tôi không còn nghe lời nữa, bà mất mặt.
Tôi không gì, im lặng mẹ diễn kịch trên ghế sô pha. Dù sao, vở kịch này cũng không phải diễn cho tôi xem.
Nhưng bà chưa mấy câu, thì cửa phòng em trai tôi bỗng mở ra. Nó cau có hỏi:
"Giờ này còn ầm ĩ mãi, không để người ta bài tập à?"
Phàn nàn xong, nó trừng mắt tôi rồi :
"Chị, mẹ tìm việc cho chị thì chị cứ đi đi. Lớn rồi mà còn chẳng hiểu chuyện bằng em. Mẹ mãi mà chị cũng phải tỏ thái độ gì đi chứ!"
Em trai tôi vốn thích chuyện, giờ lại thấy cơ hội ép tôi cúi đầu. Biết quá rõ bản tính của nó, tôi thẳng thừng từ chối:
"Mẹ có gì thì chị cũng không đi."
Bạn thấy sao?