Mẹ tôi thích nghe lời người ngoài.
Tôi thi đỗ đại học, mẹ lại bảo học kỹ thuật mới có tương lai.
Thế là bà ấy lén thay đổi nguyện vọng của tôi, buộc tôi vào trường cao đẳng.
Khi tôi đến chất vấn, ba và em trai lại khuyên nhủ rằng bà ấy chỉ vì muốn tốt cho tôi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi học liên thông và thi đỗ công chức.
Nhưng mẹ lại nghe lời , bảo công chức không có tương lai, rồi với lãnh đạo tôi không có đạo đức.
Bà tôi mất đi vị trí công chức, rồi lại bảo tôi đi công nhân cho xưởng của bà ấy.
Cuối cùng, vì thêm quá sức, tôi kiệt quệ và trong cơn mơ hồ bị xe tải cán chết.
Khi mở mắt ra, tôi quyết định tất cả mọi người sẽ phải trải nghiệm sự "tốt bụng" của mẹ.
1.
Tôi lén mở máy tính, thấy toàn bộ nguyện vọng đã điền bị xóa sạch, tôi xác định rằng mình đã sống lại.
Kiếp trước, vào ngày cuối cùng nộp nguyện vọng, mẹ hẳn một bàn đầy món ăn.
Bà rất dịu dàng dỗ tôi đưa mật khẩu tài khoản nguyện vọng, là để kiểm tra giúp.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng, chính mẹ ruột của mình lại chuyện xóa bỏ nguyện vọng của tôi.
Kết quả là tôi rớt thẳng từ đại học xuống cao đẳng, chỉ có thể đi bổ sung.
Tôi chất vấn mẹ: "Nguyện vọng của con tại sao lại không đậu? Có phải mẹ đã thay đổi nguyện vọng của con không?"
Ban đầu mẹ kiên quyết không thừa nhận, bà không hề vào.
Đến khi tôi đưa ra điểm chuẩn của trường, mẹ mới hổ thẹn :
"Dì Cầm của con , học đại học không có tác dụng, ra trường cũng không tìm việc.
"Thà học kỹ thuật, cả đời không lo thất nghiệp."
Tôi tức đến choáng váng, con của dì Cầm cùng khóa với tôi, tổng điểm thi thấp hơn tôi hơn 200 điểm.
Dì ấy tất nhiên không muốn tôi đỗ đại học, trong khi con bà ấy chỉ có thể vào trường cao đẳng!
Nhưng tôi còn chưa kịp trách mẹ, ba ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại đã lên tiếng ngắt lời:
"Thôi nào, mẹ con ngày nào cũng phải việc nhà, đi .”
"Vất vả thế rồi, sao con lại chuyện với bà ấy kiểu đó?”
"Chẳng phải mẹ chỉ vì muốn tốt cho con sao? Hãy thông cảm cho sự nhọc nhằn của mẹ đi."
Em trai còn tươi phụ họa ba: "Đúng , nghe giờ sinh viên ra trường là thất nghiệp đó!"
Tôi hoàn toàn suy sụp, hỏi tại sao họ lại tin lời người ngoài mà khiến công sức ba năm của tôi thành vô ích.
Vừa , nước mắt tôi tuôn rơi.
Mẹ lại nổi giận, hỏi tôi:
"Con cố gắng ba năm, mẹ chẳng phải cũng vất vả chăm sóc con suốt ba năm sao!”
"Sao con có thể nghĩ rằng mẹ sẽ con chứ!”
"Con mẹ buồn quá, thật uổng công mẹ nuôi con."
Nói xong những lời quen thuộc đầy áp lực đạo đức, bà đi vào phòng khóa cửa, mặc kệ ai gõ cửa cũng không ra.
Cha tức giận tát một cái mạnh vào mặt tôi, đến mức rách cả khóe miệng:
"Đồ bất hiếu, con không thể hiểu cho mẹ sao?”
"Tốt rồi, con mẹ giận không nấu ăn, thì con đi bữa tối đi!"
Tôi lau máu ở khóe miệng, có uất ức cũng không .
Bị ba uy hiếp bằng vũ lực, tôi – người bị – không chỉ không nhận sự đồng cảm, mà còn phải âm thầm cơm cho cả nhà.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi học liên thông thành công và lén nộp đơn thi công chức ở một thành phố khác.
Chỉ mong có thể tránh xa gia đình, không ngờ, mẹ lại moi tin từ cùng phòng của tôi.
Bà cứng rắn chạy đến đơn vị tôi đã đăng ký, tôi không có đạo đức, không thể công chức.
Thậm chí còn bịa chuyện tôi không thành thật.
Tôi mất đi vị trí công chức, sau đó mẹ thản nhiên thông báo:
"Dì Cầm có người thân mở nhà máy thực phẩm, đi công cho người quen chắc chắn có tương lai hơn công chức."
Tôi giận dữ từ chối lời đề nghị của mẹ, chuẩn bị đi xa tìm việc .
Mẹ ở nhà khóc lóc om sòm, ba thì chửi mắng tôi bất hiếu, ép buộc tôi phải đi công nhân.
Cuối cùng, vì nhà máy thường xuyên thêm giờ, tôi thiếu ngủ trầm trọng.
Ở tuổi 27, vào một đêm muộn khi tan ca về ký túc xá, tôi bị cuốn vào bánh xe tải lớn.
Giờ đây, khi quay về thời điểm 18 tuổi, khi điền nguyện vọng, tôi còn có cơ hội lại từ đầu.
Điền lại nguyện vọng của mình vẫn chưa đủ, tôi phải để ba và em trai cũng nếm trải sự "quan tâm" của mẹ.
2.
Tôi điền lại nguyện vọng, nhấn nút "xác nhận", tảng đá trong lòng tôi mới thực sự hạ xuống.
Kiếp trước, mẹ đã xóa nguyện vọng của tôi, ép tôi vào trường cao đẳng trong thành phố.
Lần này, tôi chọn một trường đại học ở rất xa nhà.
Nhưng trước khi rời khỏi nhà, tôi sẽ không bỏ qua những người đã ra bi kịch cho đời trước của mình.
Mẹ luôn tin lời thân là vì bà ấy thích kiểm soát cuộc sống của người khác.
Một khi vượt khỏi tầm kiểm soát, bà sẽ dùng mọi cách để áp lực về mặt đạo đức, cho đến khi nhượng bộ.
Khi còn nhỏ, mẹ nghe đứa trẻ nhà hàng xóm thường dối ba mẹ rằng tan học muộn, rồi đi chơi với .
Thế là bà cầu tôi sau khi tan học tuyệt đối không đi chơi với , thậm chí còn tính toán trước thời gian tôi về đến nhà.
Bạn thấy sao?