Chương 5
Ban đầu, con trai tôi Thẩm Hạo còn tức giận, định đứng ra chỉ trích Phương Đình, bỗng nhiên lại lộ vẻ hoảng hốt.
Thấy ánh mắt con tránh né, tôi nhíu mày hỏi:
“Bí mật gì? Thẩm Hạo, con với Phương Đình có chuyện gì giấu mẹ sao?”
Thẩm Hạo gượng:
“Mẹ, mẹ đừng nghe Phương Đình bậy, gì có chuyện gì giấu mẹ đâu.”
“Đó toàn là ta linh tinh!”
Thấy Thẩm Hạo không chịu thừa nhận, Phương Đình không cam lòng, định thêm gì đó.
Nhưng Thẩm Hạo đã vội kéo ta lại, bịt miệng:
“Phương Đình, nếu còn linh tinh nữa, tôi lập tức ly hôn!”
Nghe , Phương Đình cuối cùng cũng chịu yên lặng, không còn phát điên.
Tôi mơ hồ cảm thấy mình đã bị giấu điều gì đó, lúc này không thể hỏi rõ, đành tạm thời bỏ qua.
Lúc này, Thẩm Hạo đột nhiên hạ giọng, đổi sang thái độ nịnh nọt, với tôi:
“Mẹ, mẹ xem Phương Đình cũng không phải cố ý, hay là mẹ tha thứ cho ấy lần này đi.”
“Dương Dương còn nhỏ, không thể rời mẹ …”
Nhìn dáng vẻ Thẩm Hạo lúc này, tôi thất vọng tràn trề.
Tôi nhớ rõ trước đây, Thẩm Hạo còn thương em hơn cả tôi, mà giờ gặp chuyện nguyên tắc lại lùi bước?
Tôi bất lực lắc đầu, có lẽ là khoảng cách thế hệ, tôi cũng không muốn can thiệp nữa.
Không ngờ, thấy tôi im lặng, Phương Đình lại đắc ý :
“Đúng là nước lớn nhấn chìm miếu Long Vương, sao, con trai không còn gần gũi với mẹ nữa à? Ha ha ha…”
“Tôi đã rồi, đừng có chuyện với tôi, bây giờ thấy mất mặt chưa?”
Thẩm Hạo chỉ biết bất lực ngăn Phương Đình tiếp tục , bộ dạng như bị ta nắm thóp.
Tôi chợt nhớ ra dạo này, Thẩm Hạo thà ngủ ở phòng khách chứ không muốn gần vợ con, trong lòng càng dấy lên nghi ngờ.
Lúc này, mẹ của Phương Đình cũng lên tiếng kêu gào:
“Đánh con tôi một trận, rồi an ủi vài câu là xong chuyện à? Không có cửa đâu! Các người phải bồi thường tổn thất tinh thần cho con tôi!”
Em trai Phương Đình cũng không chịu thua:
“Đúng đấy, tưởng chị tôi dễ bắt nạt à? Hôm nay, nếu không bồi thường ba triệu, đừng hòng ra khỏi bệnh viện!”
Thấy gia đình đứng về phía mình, Phương Đình cũng ưỡn thẳng lưng, tỏ ra kiêu ngạo.
Tôi không khỏi cảm thấy nực . Vài ngày trước, Phương Đình chỉ vừa về nhà mẹ đẻ đã bị mẹ và em trai đuổi ra khỏi nhà.
Giờ lại diễn trò chị em sâu nghĩa nặng, thật nực .
Người ngoài không biết, chứ tôi thì rõ lắm – bọn họ chỉ nhắm vào tiền thôi.
Lần này, nếu không xử lý dứt điểm, chỉ càng cho gia đình Phương Đình đà lấn tới, sau này chắc chắn sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn.
Nghĩ , tôi định từ chối, con cũng không nhịn , định gọi cảnh sát.
Nhưng đúng lúc ấy, Thẩm Hạo thở dài, :
“Được rồi, ba triệu thì ba triệu. Đưa tiền xong, chuyện này coi như kết thúc.”
Tôi lập tức sững sờ, không thể tin Thẩm Hạo – không phải vì tiếc ba triệu, mà vì thấy vô lý.
Nhưng thấy con trai rối rắm khó xử, tôi đành giữ chặt tay con đang định gọi cảnh sát.
Không ngờ hành ấy khiến Phương Đình tưởng tôi sợ hãi.
Cô ta càng lấn tới, nhạo:
“Bà già này, giờ mới biết ai mới là bà chủ trong nhà này à?”
“Còn mua đôi hoa tai mấy triệu cho cái thứ gia chi tử kia, tôi cho bà biết, tiền đó đều là của con trai bà, sau này tôi sẽ đòi lại từng xu!”
Cha mẹ và em trai Phương Đình cũng vây quanh con tôi, ra vẻ thắng trận.
Bình thường, tôi đã phản kháng thẳng thừng.
Tôi có thể chịu ấm ức, con tôi thì không thể.
Nhưng lần này, tôi lại nhẫn nhịn, đưa con rời khỏi bệnh viện.
Không phải vì sợ Phương Đình, mà tôi cảm thấy… chuyện này có điều mờ ám.
Trước khi rõ, tôi không thể hành thiếu suy nghĩ.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?