Mẹ Tôi Là Thánh [...] – Chương 5

Bây giờ nó thay thế bởi thứ mẹ thích, mẹ lại không đành lòng?

Trên bàn ăn, mẹ tôi dường như quên mất chuyện vừa xảy ra, tiếp tục vào vai một thánh mẫu lương thiện như thường ngày.

Bà ấy giống như một phục vụ khách sạn, bận rộn rót rượu cho mọi người. Ngay khi thấy ly rượu của họ cạn đi, bà sẽ lập tức rót đầy lại.

Ăn một lúc, cậu tôi nháy mắt với mợ, mợ liền đến bên mẹ.

Tôi bình tĩnh khịt mũi, biết rằng buổi diễn sắp bắt đầu tiếp rồi.

Mợ thăm dò hỏi mẹ tôi: “Chị ơi, chuyện lần trước em với chị về việc cho Tiểu Linh vào nhà máy ấy, chị còn nhớ không? Em đã thỏa thuận với nhà máy rồi, tuần sau con bé có thể vào , chị đừng lo lắng, em chắc chắn nhà máy đó trả lương rất cao, lại nhiều phúc lợi, chỉ thương cho Tâm Tâm không thể vào đại học vì không đủ tiền nộp học phí.”

Mẹ tôi vừa định mở miệng thì tôi đã cướp lời trước.

Tôi giả vờ khó hiểu: “Sao em họ lại không có tiền đi học đại học? Mẹ con rằng bà ấy sẽ việc ở nhà máy để gửi tiền cho em họ. Mợ đừng lo.”

Lời của tôi khiến cả bàn im lặng một lúc.

Mẹ liếc tôi, tôi giả vờ như không thấy.

Nếu tôi không đội chiếc mũ này cho mẹ, thì đám người này sẽ nghĩ ra ý tưởng điên rồ là ném tôi vào nhà máy.

Cậu mợ nhau, nhếch khóe miệng.

“Thật tốt, chờ Tâm Tâm của chúng ta tốt nghiệp đại học, tìm việc tốt, con bé nhất định sẽ không quên một người tốt bụng như chị.”

“Tâm Tâm, con nhanh cảm ơn đi.”

Em họ tôi đang nhai đùi gà, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lí nhí hai chữ: “Cảm ơn.”

Tôi biết mấy người này không quan tâm đến chuyện tôi hay mẹ tôi việc trong nhà máy.

Họ chỉ muốn tìm một kẻ ngốc kiếm tiền cho họ.

Ngay cả khi mẹ tôi không muốn vào nhà máy, thì một người luôn có tấm lòng thánh thiện như mẹ cũng sẽ không lời từ chối.

Khuôn mặt hiền lành, tươi thường ngày của mẹ tôi đột nhiên lộ rõ vẻ xấu hổ và bối rối.

Những ngón tay của mẹ nắm chặt chiếc khăn trải bàn, vò đi vò lại. Nhưng bố và tôi không một lời nào.

Sau khi mọi người rời đi, mẹ kéo tôi lại.

Bà tức giận : “Hôm nay con sao ? Sao con có thể bậy bạ như thế? Mẹ hứa sẽ việc trong nhà máy khi nào?”

Tôi giả vờ che miệng lại, ngạc nhiên :

“A? Không phải chính mẹ rằng mẹ muốn việc trong nhà máy để kiếm tiền học phí cho em họ sao? Mẹ không muốn giúp đỡ gia đình cậu mợ đúng không? Nhưng mẹ nên biết rằng gia đình ai cũng sẽ có lúc khó khăn, bây giờ chúng ta giúp đỡ họ, họ sẽ giúp lại chúng ta trong tương lai thôi mà.”

“Hơn nữa, mẹ không giúp họ thì ai có thể giúp họ? Mẹ không muốn mối quan hệ với cậu mợ trở nên bất hoà đâu đúng không?”

Tôi đã lặp lại những lời mà bà ấy đã dùng để tẩy não tôi trước đây.

Mẹ tôi lo lắng: “Nhưng… …”

Tôi ngắt lời bà: “Được rồi, mẹ đừng lo lắng, hai ngày nữa mẹ có thể thu dọn đồ đạc để đến nhà máy, em họ của con sắp bắt đầu đi học rồi, mẹ nên đến nhà máy việc sớm để kiếm tiền đóng học phí cho nó. Mẹ đã giúp đỡ cậu mợ giải quyết một vấn đề lớn chắc chắn họ sẽ rất biết ơn mẹ.”

“Sau này, khi em họ tốt nghiệp đại học, tìm việc tốt và cưới một người đàn ông tốt, em ấy nhất định sẽ không quên mẹ, người tuyệt vời của em ấy, người đã rất nhiều điều cho em ấy, khi về già, mẹ sẽ hưởng phúc.”

Mẹ tôi còn muốn kiếm cớ tôi đã lao vào phòng, đóng cửa lại trước mặt bà.

“Đừng nữa, một thánh mẫu như mẹ có nhiều người nâng đỡ lúc tuổi già là điều may mắn lắm đấy!”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...