Chắc chắn mẹ nghĩ rằng tôi sẽ do dự một lát rồi đồng ý ngay.
Bà ấy lại có danh tiếng tốt như một thánh mẫu
Ở kiếp trước, tôi đã theo lời mẹ.
Tôi không đến Đại học Trùng Khánh để báo danh. Thay vào đó, tôi nghe lời mẹ, vào một nhà máy điện tử do mợ tôi giới thiệu, việc quần quật suốt 5 năm.
Khi nhận tiền lương hàng tháng, ngoại trừ 500 nhân dân tệ giữ lại để mua thức ăn, số tiền còn lại tôi gửi cho người em họ đang học đại học.
Tôi chăm chỉ việc để kiếm tiền nuôi em ấy em ấy lại dùng tiền đi ăn uống bên ngoài, đi bar hát karaoke với đàn ông, còn giả vờ một tiểu thư giàu có.
Khi tôi trở về nhà vào dịp Tết Nguyên Đán, mợ tôi thường giả bộ kể lể với vẻ mặt thương : “Cháu tôi đã nghỉ học khi còn nhỏ như để đi . Thật đáng tiếc. Không giống như Tâm Tâm của chúng tôi đi học đại học. Sau khi tốt nghiệp sẽ có một công việc tốt.”
Lúc này, mẹ tôi sẽ nở một nụ thật tươi, gật gù đồng ý: “Đúng , Tiểu Linh không giỏi giang bằng Tâm Tâm, chúng ta chỉ có thể trông chờ vào Tâm Tâm thôi.”
Nhưng kết quả là em họ tôi lại chỉ lo đương, trượt rất nhiều môn ở trường trong ba năm liên tiếp, thậm chí còn không lấy bằng tốt nghiệp. Cuối cùng, em ấy cũng vào ở một nhà máy như tôi, lại còn trơ trẽn c ướp tiền lương của tôi, rồi đ ẩy tôi xuống cầu thang để giet chet tôi.
Đời này tôi sẽ không bao giờ nghe bất cứ điều gì họ nữa!
Còn việc kiếm tiền học phí cho em họ, ai muốn thì tự đi mà .
Tôi không rảnh!
Mẹ tôi im lặng vài phút rồi : “Mẹ vẫn còn công việc của mình mà. Nếu mẹ vào ở nhà máy thì công việc hiện tại sẽ ra sao? Hơn nữa, mẹ đã già, việc trong nhà máy đều là việc chân tay nặng nhọc, mẹ không chịu nổi. Nào, con mới 18 tuổi, tuổi còn trẻ, con đi là hợp nhất.”
Tôi thẳng vào mắt bà ấy, lạnh lùng .
“Mẹ, sao mẹ có thể như ? Người ta phụ nữ 30 tuổi như hổ. Mẹ mới 38 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất. Bây giờ không đánh thì khi nào đánh?”
“Công việc hiện tại của mẹ chỉ 2.800 tệ một tháng. Khi việc trong nhà máy, mẹ sẽ kiếm ít nhất 5.000 hoặc 6.000 tệ một tháng! Bằng cách này, nếu mẹ đưa cho em họ 3.000 tệ một tháng để trang trải chi phí sinh hoạt, mẹ vẫn còn tới 3.000 tệ, tốt hơn công việc bây giờ của mẹ. Còn con dáng người lại nhỏ bé, chắc chắn không thể nhanh nhẹn bằng mẹ.”
“Hơn nữa, mẹ cũng chỉ có một đứa cháu , cậu mợ bình thường đối tốt với mẹ như , mẹ không giúp họ, chắc họ sẽ thất vọng lắm.”
Nghe những lời tôi , ánh mắt mẹ chợt lóe lên, hình như mẹ có chút rung .
Tôi lạnh lùng bà.
Lợi dụng người khác để thể hiện sự tốt bụng của mình thì có ích gì?
Chỉ có thánh mẫu tự mình trải nghiệm mới thú vị.
Nếu mẹ thích thánh mẫu đến thì con sẽ để cho mẹ đủ!
3.
Hôm nay là sinh nhật của tôi, mợ và em họ đến nhà tôi ăn tối.
Vừa bước vào cửa, em họ đã đi thẳng vào phòng ngủ của tôi như trước giờ để xem tôi có thứ gì hay ho không.
Lúc trước người mẹ thánh mẫu tôi là chị, Tâm Tâm là em , lấy cái gì của tôi cũng là chuyện đương nhiên.
Vì thế cho dù thứ mình rất thích bị em họ lấy đi thì tôi cũng chỉ biết ôm uất ức trong lòng không dám một lời.
Nhưng lần này thì gì có chuyện tốt như thế!
Em họ ngay lập tức thích thú với món quà sinh nhật mà cùng bàn tặng cho tôi, một chiếc vòng tay bằng dây màu đỏ.
Em ấy không hề hỏi qua ý kiến của tôi tôi mà vui vẻ đeo nó vào như của mình.
Bạn thấy sao?