Mẹ Tôi Là Thánh [...] – Chương 2

Bốn năm trước, khi họ lấy vợ mà chưa có nhà tân hôn, cậu mợ đến nhờ mẹ tôi. Mẹ chẳng chút đắn đo, chuyển luôn quyền sở hữu căn nhà của chúng tôi cho ấy.

Gia đình tôi ba người dọn về sống trong căn nhà cũ nát, bỏ hoang suốt hơn mười năm.

Bây giờ, đứa con thứ ba của họ đã tròn một tháng, họ đã có nhà riêng ở thành phố, chưa bao giờ nhắc đến chuyện trả lại nhà cho chúng tôi.

2.

Mẹ đút cho tôi một ngụm cháo, tôi nhanh chóng bị kéo về thực tại.

Tôi mẹ đang nhẹ nhàng dỗ tôi ăn cháo, trong mắt lại chứa đầy vẻ giễu cợt.

Nếu tôi nhớ không lầm thì đây có lẽ là lần thứ hai mẹ đút cháo cho tôi một cách dịu dàng như .

Lần trước là do Vương Đình nhà bên cạnh hút thuốc trong trường, bị giáo phát hiện tàn thuốc, sợ giáo phát hiện mình hút nên cậu ta đã đẩy tôi ra rồi là do tôi hút. Cậu ta đã quỳ xuống cầu xin mẹ tôi giúp đỡ.

Lúc đó, mẹ tôi : “Ồ, chuyện có gì đâu chứ, sao con không giúp Đình Đình? Đình Đình đã là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ cần viết một lá thư xin lỗi thôi. Mẹ sẽ viết cho con.”

Nhưng mẹ không biết rằng, vì tôi nhận tội thay cho Vương Đình, mà tôi, vốn luôn là một học sinh ngoan trong lòng thầy , đã trở thành một học sinh sa đọa, hư hỏng, hay hút thuốc.

Tên tôi luôn có trong danh sách danh dự đây là lần đầu tiên tôi có tên trong danh sách kỷ luật.

Trước sự chứng kiến của hơn 3.000 học sinh trong trường, tôi phải đọc những lời cáo buộc không phải của mình, vừa đọc vừa khóc.

Và lần này.

Mẹ tôi đang cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ cơ hội học đại học, việc trong một nhà máy, chỉ để kiếm tiền học phí cho người em họ chỉ đỗ vào một trường cao đẳng nghề của tôi.

Hơn nữa, mẹ tôi có phải bị mù và điếc có chọn lọc không?

Mẹ không thấy là mợ, người rằng mình không có tiền để trả học phí cho con, đang cầm một chiếc điện thoại di mẫu mới nhất và mang theo chiếc túi LV đắt tiền sao?

Rõ ràng mợ ấy chỉ muốn lợi dụng nhà chúng tôi mà thôi!

Mẹ vẫn đang cố gắng công tác tư tưởng cho tôi.

“Em họ của con nhỏ tuổi hơn con, con là chị, lo toan tiền học cho em mình là điều đương nhiên.”

“Hơn nữa, chẳng phải chỉ là một trường đại học thôi sao, không học đại học thì có sao đâu? Con thấy đấy, bố mẹ con không học đại học, hiện tại chúng ta sống cũng rất tốt, còn nuôi dạy con lớn như thế này.”

“Hơn nữa, nếu em họ của con học hành đàng hoàng, sau khi tốt nghiệp có thể tìm một công việc tốt, em ấy nhất định sẽ ghi nhớ những việc tốt mà con đã , chắc chắn sẽ không đối xử tệ với con. Các con là chị em họ, luôn có mối liên hệ vững chắc với nhau.”

“Mẹ con chỉ có một người em trai là cậu con, còn cậu của con chỉ có một người con, là em họ con. Nếu chúng ta không giúp họ thì ai sẽ giúp họ đây? Sau khi mẹ chet, mẹ cũng sẽ không xấu hổ khi gặp ông bà của con ở dưới hoàng tuyền.”

Mẹ tôi vừa vừa rơi nước mắt, như thể nếu tôi không đồng ý với mẹ sẽ là một đứa đầy tội lỗi.

Tôi thầm : “Mẹ ơi, sao mẹ không đi ở nhà máy để kiếm tiền học phí cho em họ? Mẹ đi kiếm tiền thì không những em họ của con học đại học mà con cũng học đại học.”

Mẹ tôi sửng sốt trước câu hỏi của tôi và có vẻ hơi bối rối.

Có lẽ mẹ chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ hỏi bà ấy câu hỏi này nên nhất thời không biết trả lời như thế nào.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...