Kiếp trước, con tôi đã xuyên không đến, chỉ để giúp tôi tránh khỏi số phận bị Cố Nam Thời bạo hành.
Nhờ có con bé, tôi đã thành công lấy Trình Tụng – người thầm tôi suốt bao năm. Còn con tôi, vì đã thay đổi dòng chảy của lịch sử, nên hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Sau khi kết hôn, Trình Tụng đối xử với tôi rất tốt. Vì sợ tôi buồn, ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện sinh con.
Mãi cho đến khi ấy phong hàm giáo sư, tại buổi tiệc mừng, công khai tuyên bố với mọi người rằng mình và mối đầu – Bạch Nguyệt Quang – có một cậu con trai đã hai mươi lăm tuổi.
Thì ra suốt bao năm nay, vẫn âm thầm qua lại với Bạch Nguyệt Quang, còn dùng tài sản chung của chúng tôi để mua nhà, mua xe cho đứa con riêng đó.
Tôi tức đến mức ngất lịm, không bao lâu sau thì qua đời. Trình Tụng lại chẳng hề buồn đau, quay đầu lập tức cưới Bạch Nguyệt Quang, cả nhà đoàn tụ, sum vầy.
Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về đêm trước ngày cưới với Trình Tụng.
Con tựa vào người tôi, giọng mang theo run rẩy:
“Ngày mai mẹ đi đăng ký kết hôn rồi, ngủ sớm một chút đi.”
Tôi ngây người mất một lúc lâu, mãi đến khi bàn tay con bé đặt lên trán tôi, tôi mới dần nhận ra: mình đã trọng sinh rồi.
Con bé lo lắng lẩm bẩm: “Không phải chứ, đâu có sốt đâu, sao mẹ ngơ ngẩn thế này…”
Lại gặp con bé, tôi không kìm đỏ hoe mắt. Ở kiếp trước, vào khoảnh khắc lâm chung, tôi thấy những ký ức chưa từng xuất hiện trong đầu mình – đó là những chuyện đã xảy ra trước khi con bé xuyên đến.
Sau khi kết hôn với Cố Nam Thời, ta đã bộc lộ bản chất, suốt ngày đánh đập, bắt ép tôi liên tục về nhà mẹ đẻ đòi tiền.
Thời đó, bạo lực gia đình vẫn chưa xã hội quan tâm đúng mức, tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng, một mình vất vả nuôi con.
Con tôi rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết bản thân không có chỗ dựa nên chưa từng khiến tôi phải lo lắng. Mới học tiểu học đã biết tự chăm sóc bản thân, một mình ăn cơm nguội, một mình ngủ, nghe thấy tôi và Cố Nam Thời cãi nhau thì trốn trong chăn lặng lẽ khóc.
Nghĩ đến đây, tim tôi đau như dao cắt. Nếu cái giá của hạnh phúc là sự biến mất của con bé, thì tôi thà đau khổ cả đời còn hơn.
“Tôi không kết hôn nữa. Trong lòng Trình Tụng vốn dĩ đã có người khác.”
Con tôi – Cố Phán – có chút lo lắng: “Sao có thể chứ! Anh ấy từng luôn thầm mến mẹ mà. Mấy hôm trước còn cầu hôn mẹ trước bao nhiêu người, sao mẹ lại ?”
Tôi chỉ lặng lẽ con bé. Tính theo tuổi của con trai Trình Tụng kiếp trước, thì lúc này, ta đã bắt đầu vụng trộm với Ngụy Tiểu Nhã rồi.
Hiện tại vẫn còn là những năm 80, nếu chuyện này vỡ lở, cả hai sẽ bị người đời khinh rẻ cả đời.
Tôi khẽ vỗ nhẹ tay con : “Không hủy hôn đâu, mẹ sẽ hoãn vài ngày.”
Khi nghe tin tôi muốn hoãn ngày đăng ký kết hôn, Trình Tụng tỏ ra không hài lòng.
“Thanh Thanh, chẳng phải em hôm nay rồi sao? Em không phải là hối hận rồi chứ? Anh biết mà, chỉ là một sinh viên nghèo, ba em lại là giáo sư, thật sự thấy mình không xứng với em. Nhưng nếu em có điều gì không vừa ý thì cứ thẳng, sao lại định huỷ hôn?”
Giọng ta vang to, khiến dân làng xung quanh bu lại. Chuyện tôi với Trình Tụng sắp kết hôn ai cũng biết cả rồi, có vài bà vợ lên tiếng bàn tán.
“Nhà giáo sư Lâm thì đúng là có thế thật đấy, Tiểu Trình cũng đâu kém. Hiện tại đang dạy ở làng mình, vài năm nữa biết đâu còn điều lên dạy ở trường cấp ba huyện.”
“Tiểu Lâm à, con đừng chỉ hiện tại Thằng bé Trình Tụng này có tiền đồ lắm, thêm vài năm là sống sướng ngay.”
Họ nhao nhao khuyên nhủ, cứ như thể nếu tôi không lấy Trình Tụng là đánh mất cơ hội ngàn vàng .
Tôi biết vì sao Trình Tụng gấp như thế. Một tuần nữa là đến đợt bình chọn giáo viên ưu tú. Ba tôi đang khảo sát ở Hạ Dương, tháng sau sẽ quay về tỉnh thành.
Nếu tôi kết hôn, chắc chắn ông sẽ không nỡ để tôi ở lại làng quê, nhất định sẽ tìm cách điều Trình Tụng đi cùng.
Nên ta mới muốn ép tôi đồng ý cưới ngay.
Tôi cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng:
“Trình Tụng, em biết muốn cưới em lắm rồi. Nhưng em vẫn chưa chuẩn bị xong mà. Anh mấy chuyện này trước mặt cả làng, em ngại lắm đó.”
Sắc mặt Trình Tụng dịu lại chút: “Anh cũng là lần đầu cưới vợ, ngại cái gì chứ. Thanh Thanh, mình đi đăng ký luôn đi, những thứ còn thiếu, sau này sẽ bù đắp cho em.”
Nói rồi, ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đi về phía văn phòng Ủy ban xã. Con tôi đi phía sau, mặt mỉm nhẹ nhàng. Con bé cũng rất nóng lòng muốn tôi kết hôn với Trình Tụng.
Vì chỉ vài ngày nữa, Cố Nam Thời sẽ đến làng này. Nó sợ tôi sẽ phải lòng Cố Nam Thời ngay từ lần đầu gặp mặt.
Đi nửa đường, thì Tạ Đại Chí – người cùng làng – bỗng chặn đường.
Bạn thấy sao?