“Con viết văn đoạt giải, mẹ lại với giáo viên là con đạo văn.”
“Con để dành tiền mừng tuổi để mua điện thoại, mẹ gom hết mang đi.”
…
Tất cả những uất ức trong lòng, tôi tuôn ra một hơi không kìm lại .
“Mẹ mở mắt ra mà xem, cả khu đang nhạo nhà mình thế nào!”
Tôi giật mạnh rèm cửa sổ trước mặt mẹ.
Mấy bà thân trong nhóm chat của bà đang tụ tập dưới lầu, khúc khích bàn tán về chuyện nhà tôi.
Mẹ định kéo rèm lại che đi, tôi chỉ càng thêm thất vọng về bà.
“Mẹ à, con là con của mẹ. Khi mẹ đem chuyện của con ra ngoài trò , thì chính mẹ mới là kẻ nực nhất.”
Tôi đến mức mẹ sững người, không thốt nên lời.
“Chúng ta sống chung một nhà, mẹ coi thường con, con cũng chẳng coi trọng mẹ. Tốt nhất là tách nhau ra.”
Nói xong, tôi đeo ba lô, chuẩn bị rời đi.
Mẹ phát điên, lao đến kéo áo tôi.
“Không ! Con không thể đi. Lần này con đi rồi, biết đến bao giờ mới quay lại?”
Giọng và ánh mắt của bà như thể đang níu giữ một người con mà bà thương tha thiết.
Nhưng tôi hiểu rõ — tất cả chỉ là giả tạo.
Thứ mà mẹ tôi không nỡ rời xa, không phải là tôi.
Mà là những chủ đề để khoe khoang của bà.
Là cái “kho tàng tám chuyện” mang tên tôi – dù bị bàn tán, bôi nhọ thế nào cũng không phản kháng.
“Lý Tĩnh An, con không đi! Mau giữ con bé lại đi! Anh mau ngăn nó lại!”
Bố ôm chặt lấy eo mẹ, không cho bà tiến lại gần tôi nửa bước. Tôi nhanh chóng gom nốt những món đồ còn sót lại.
Trước khi bước ra cửa, tôi mẹ, khẽ mấp máy môi, không phát ra tiếng:
“Tạm biệt.”
Con người đến một thời điểm nhất định sẽ có linh cảm.
Có lẽ mẹ tôi cũng cảm nhận rằng, đây là lần cuối cùng mẹ con tôi thấy nhau.
Bà vùng vẫy dữ dội, muốn níu kéo tôi lại.
Nhưng bố vẫn ôm chặt bà, và tôi thì không chút lưu luyến, quay người bước đi.
11.
Nhiều năm sau, tôi vẫn sống một mình.
Tổn thương từ gia đình gốc khiến tôi từ sâu trong tim không còn tin vào khái niệm “gia đình là nơi để trở về”.
Mẹ tôi vẫn chưa bỏ thói quen khoe khoang lố lăng. Mỗi bài đăng tôi chia sẻ trên mạng xã hội đều trở thành chủ đề bàn tán của bà trong những bữa tụ họp.
Về sau, tôi chặn bà khỏi trang cá nhân. Từ đó, bà chỉ có thể hóng chuyện tôi qua lời người khác.
Bà gọi điện ầm ĩ. Gọi riết khiến tôi phát mệt, tôi chặn luôn cả số điện thoại.
Bà ghen tỵ với hàng xóm bè, người ta con cháu đầy nhà, còn bà thì chẳng có lấy một đứa cháu bế.
Bà gọi điện thúc giục tôi: “Tĩnh Tĩnh à, em họ con sinh đứa thứ hai rồi, con định bao giờ mới lấy chồng?”
“Tôi không lấy chồng.”
Từ sau trận cãi nhau năm đó, tôi chưa từng quay về nhà.
Chỉ gửi tiền mừng cho bố mẹ vào các dịp lễ Tết. Mẹ thì trách tôi vô , bố thì đứng giữa người hòa giải. Cuối cùng, tôi đồng ý mỗi tháng chuyện điện thoại với mẹ một lần.
Nhưng mỗi cuộc gọi tháng đó, cuối cùng đều kết thúc trong cãi vã.
“Không lấy chồng sao ? Năm nay nhất định phải dẫn trai về ăn Tết!”
Tôi bật lạnh: “Chẳng phải mẹ đã giới thiệu vị hôn phu trước của con cho Viên Nhụy rồi sao?”
“Lý Tĩnh An! Con có ý gì? Chẳng lẽ đến giờ con vẫn còn hận mẹ?”
“Đúng. Con hận mẹ. Trước giờ vẫn hận.”
Phải thật, cảm giác thẳng lòng hận ra miệng, thật sự rất sảng khoái.
Mẹ bắt đầu chửi tôi, dùng đủ loại từ ngữ cay nghiệt.
Nào là tôi là đồ vong ân phụ nghĩa, đáng đời bị đàn ông đá, đáng đời bị tố cáo không đỗ công chức.
Tôi nghe rất chăm .
Tôi từng nghĩ mình sẽ buồn, sẽ đau.
Nhưng lạ thay, tôi lại chẳng có chút cảm giác nào. Giống như đang nghe một lời thoại trong vở kịch nào đó, không hề lòng.
Khi cúp máy, tôi thở dài một hơi.
Thật tuyệt.
Ngay cả tia hy vọng cuối cùng tôi còn giữ với cái gọi là “gia đình” cũng bị cuộc gọi này cắt đứt.
“Mẹ ơi, tạm biệt mẹ.”
Tôi thầm trong lòng.
12.
Sau khi cúp máy, tôi tháo sim, ném vào thùng rác, rồi đăng nhập WeChat bằng tài khoản mới.
Công ty chuẩn bị thành lập chi nhánh ở nước ngoài, cần một người đáng tin sang điều hành.
Tôi chủ xung phong. Sếp đánh giá cao tinh thần dám nghĩ dám của tôi, quyết định đề bạt tôi tổng giám đốc chi nhánh nước ngoài.
Với tiềm năng rộng mở của thị trường toàn cầu, tiền đồ của tôi sẽ không thể đo lường nổi.
Gửi đến người mẹ thân .
Tôi sẽ thoát khỏi mẹ, để sống cuộc đời của riêng mình.
Bạn thấy sao?