Quay lại chương 1 :
8.
Ngay hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc, chỉ mang theo một cái ba lô rời khỏi nhà.
Trước đây viết truyện kiếm chút tiền, tôi vẫn còn để dành vài triệu.
Tôi liên hệ với môi giới, một căn hộ nhỏ có một phòng ngủ và phòng khách.
Lúc tôi rời đi, mẹ không giữ tôi lại.
Bà chắc chắn rằng tôi chẳng có việc , chẳng có tiền, không bao lâu sẽ phải quay về nhún nhường bà.
Bố lén nhét cho tôi ba mươi triệu đồng.
Ông : “Bố mẹ nợ con. Nếu con muốn dọn ra ngoài sống thì cứ đi. Có gì cần bố sẽ gọi điện cho con.”
“Số tiền này là bố âm thầm dành dụm. Con cứ dùng trước đi, không đủ thì tháng sau bố lại đưa thêm.”
Mắt bố rưng rưng, tôi mềm lòng một lúc rồi vẫn hất tay ông ra.
Nói không giận lây là giả.
Nếu không vì sự dung túng của ông, mẹ sao có thể thành ra như ?
Một mái ấm đang yên lành mà tan vỡ, ông cũng không vô can.
Ngày tôi dọn đi, mẹ tôi vẫn thản nhiên đi dự đám cưới của Viên Nhụy và Chu Kiệt.
Vì tôi không đến dự đám cưới, mẹ bị cậu và mợ mắng cho một trận ra trò.
Cuối cùng, mẹ lại móc thêm 10 triệu nữa để biếu lễ cho Viên Nhụy.
Dù , bên nhà họ Viên vẫn không cho mẹ ngồi bàn chính, người đi cùng ai nấy đều nhạo bà.
Bà chịu không nổi nỗi nhục đó, chỉ ngồi mười lăm phút rồi trốn về nhà như chạy nạn.
9.
Tôi nhốt mình trong căn phòng trọ, lao đầu vào ôn thi như điên.
Một ngày hai mươi bốn tiếng, tôi dành mười tám tiếng để luyện đề.
Trong thời gian đó, mẹ muốn tìm tôi để xin lỗi, đều bị bố ngăn lại.
Lần duy nhất chúng tôi chuyện, là khi tôi gọi cho bố, mẹ giành lấy điện thoại.
Bà hoảng loạn, khóc lóc:
“Tĩnh Tĩnh, mẹ xin lỗi con.”
“Mẹ thật sự biết lỗi rồi!”
“Bà con láng giềng ai cũng biết chuyện của Chu Kiệt, ai cũng mắng mẹ già mà đầu óc lú lẫn.”
Tôi lặng im nghe bà khóc, không đáp lại lời nào.
Cuối cùng, bà không chịu nổi nữa.
“Lý Tĩnh An, con rốt cuộc muốn thế nào? Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ chỉ còn thiếu quỳ xuống dập đầu, chẳng lẽ con muốn mẹ chết mới vừa lòng?”
Tôi bật khẽ, giọng lạnh tanh.
“Mẹ xong chưa? Nói xong rồi thì con học tiếp.”
Đến nước này, tôi không còn muốn dây dưa thêm với bà nữa.
Mẹ giống như một cái máy tạo ra tiêu cực, có hàng trăm cách để khiến người khác cảm thấy mệt mỏi, bất an.
Vì , cách tốt nhất chính là mặc kệ.
Mẹ hét lên trong điện thoại:
“Không cúp máy! Nghe rõ chưa, mẹ là mẹ của con, con không đối xử với mẹ như !”
Vậy mà gọi là nhẫn tâm sao?
Bà phản bội tôi hết lần này đến lần khác, còn tôi chỉ muốn rời xa bà, để cả hai mẹ con có không gian thở.
Thế mà trong mắt bà, điều đó lại là “tàn nhẫn”?
Tôi ngừng một chút: “Mẹ à, con phải học. Lần sau chuyện tiếp.”
“Không ! Lý Tĩnh An, nếu con dám tắt máy, mẹ chết cho con xem!”
Rầm!
Tôi dứt khoát cúp máy.
Chết ư?
Bà không dám đâu.
Bà chỉ biết dùng những chiêu trò rẻ tiền đó để tạo áp lực đạo đức lên tôi.
Bà là mẹ tôi, là người sinh ra và nuôi tôi lớn, là trách nhiệm tôi không thể trốn tránh.
Dù sau này tôi có sống thế nào, thì phụng dưỡng bà vẫn là nghĩa vụ.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn sống cho bản thân mình.
Vì nếu không tách khỏi bà, tôi sẽ sụp đổ thật sự.
Bạn thấy sao?