Mẹ Tôi Khoe Khoe [...] – Chương 4

Đúng .

Nhà cửa không yên ổn, mình thì gì?

Mẹ đem chuyện trong nhà ra đề tài tán gẫu, chỉ để thu hút sự ý của người ngoài.

Kể cả chuyện riêng tư của con , bà cũng đem ra toẹt như diễn xiếc giữa phố, để người khác tôi như thú trong chuồng.

Rốt cuộc, mẹ lợi gì từ đó?

Mấy ngày sau, tôi không với mẹ một lời nào.

Bà bắt đầu nịnh tôi, ở nhà đủ thứ món ngon.

Đường viết lách đã bị chặn, tôi chuẩn bị chuyển hướng sang thi công chức.

Tôi luyện đề đến tận đêm khuya, mẹ rón rén bưng một ly sữa nóng vào phòng.

Vừa thấy mẹ vào, tôi vội vàng thu hết tài liệu ôn tập trên bàn cất vào ngăn kéo.

5.

“Muộn thế rồi mà còn chưa ngủ, uống chút sữa bổ sung dinh dưỡng đi con.”

Mẹ tôi liếc mắt ngăn kéo tôi vừa đóng, ánh mắt lấp lánh vẻ hóng chuyện:

“Con đang định thi công chức à?”

Tôi giật mình.

Chết rồi, vẫn bị bà thấy rồi.

Tôi ngẩng đầu lên, cầu xin: “Mẹ… mẹ còn định mang chuyện của con ra ngoài kể nữa không?”

Mẹ vội vàng xua tay, rồi ngồi xuống mép giường: “Không đâu không đâu, mẹ thề sẽ không lung tung nữa.”

Tôi gật đầu, không gì thêm.

Từ trong lòng, tôi không thể tin nổi lời hứa của mẹ.

Mẹ thở dài: “Ôi… mẹ con với nhau gì giận nhau dai thế. Cô Chu mẹ còn , con đúng là nóng tính quá.”

Tôi như bị giẫm trúng đuôi, bật dậy như con mèo xù lông.

“Mẹ lại gì với người ta nữa rồi?”

Tôi run giọng hỏi, hoàn toàn thất vọng về mẹ.

“Mẹ có gì đâu. Hôm trước con nổi điên ở nhà, hàng xóm đều thấy cả. Chuyện này lan xa rồi, ai cũng đồn là con hung dữ như cọp cái, đàn ông nào lấy sẽ rước họa vào thân.”

Tim tôi lạnh dần.

Dựa vào tính mẹ, chắc chắn có gì đó ở ngoài, không bao giờ chủ kể cho tôi biết — trừ phi đã ra chuyện lớn.

“Mẹ , trai con – cha mẹ người ta tìm đến, muốn hủy hôn rồi.”

Hủy hôn?

Chu Kiệt là trai tôi từ thời đại học, cảm rất tốt, lại còn là đồng hương.

Hai bên gia đình từng gặp nhau, đều rất hài lòng.

Vì chuyện này, cha mẹ Chu Kiệt còn mua trước một căn hộ rộng rãi nhà tân hôn, giờ đang trong quá trình sửa sang, đợi chúng tôi tốt nghiệp là vào ở.

“Không thể nào, con với Chu Kiệt cảm rất ổn, sao lại đòi hủy hôn?”

Tôi như chết lặng, định gọi điện hỏi cho ra lẽ.

Mẹ lập tức giật lấy điện thoại của tôi: “Có gì mà phải hỏi? Nó muốn hủy thì cho nó hủy! Con học đại học rồi, chẳng lẽ còn sợ không tìm ai?”

Tôi phát điên, hét lên: “Trả điện thoại cho con!”

Chu Kiệt là người chính trực, lạc quan, tính dịu dàng.

Khi tôi bị trầm cảm, ấy luôn ở bên không rời nửa bước.

Dẫn tôi đi du lịch giải tỏa, cùng tôi chơi trượt tuyết, nhảy bungee, nâng mặt tôi lên dịu dàng : “Thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp.”

Anh ấy chính là ánh sáng trong đời tôi.

Tôi gọi không biết bao nhiêu cuộc, mãi mới có một cuộc kết nối.

Cuộc gọi chỉ kéo dài 30 giây, sau đó Chu Kiệt gửi cho tôi một loạt năm tấm ảnh qua WeChat.

Tôi run rẩy nhấn mở ảnh gốc.

“Cái này… cũng là do mẹ truyền ra sao?”

Năm tấm ảnh đó là tôi chụp trong buổi họp lớp cấp ba, rồi chia sẻ vào nhóm gia đình.

Góc chụp khá kỳ cục, có một nam ngồi sát cạnh tôi.

Góc máy trùng hợp khiến ảnh trông như thể chúng tôi đang ôm hôn giữa chốn đông người.

Mẹ tôi chột dạ, quay mặt đi chỗ khác.

6.

Tôi định nhắn tin giải thích với Chu Kiệt thì phát hiện mình đã bị chặn trên WeChat.

Gọi điện thì không ai bắt máy.

Mẹ tôi vẫn đứng bên cạnh lẩm bẩm: “Hủy hôn thì hủy, theo mẹ thấy thì nó chẳng xứng với con đâu.”

Lửa giận trong tôi sắp bùng nổ, tôi cố giữ bình tĩnh, chìa tay đòi điện thoại của mẹ.

“Đưa điện thoại cho con.”

Mẹ cảnh giác lùi lại một bước: “Con lấy điện thoại mẹ gì?”

“Con gọi không cho Chu Kiệt, có thể ấy chặn con rồi, con dùng điện thoại mẹ để giải thích.”

Mẹ tôi không nguyện lắm, dưới sự kiên quyết của tôi cuối cùng cũng đành giao ra.

“Gọi xong thì trả ngay đó!”

Tôi liếc bà một cái, bà lập tức im bặt.

Quả nhiên, Chu Kiệt đã chặn số tôi, gọi bằng số của mẹ thì kết nối ngay.

【Viên Tĩnh, giữa chúng ta không còn gì để nữa.】

【Chúng ta bên nhau ba năm, chưa từng nghĩ em lại là loại người này!】

【Những tấm ảnh đó là mẹ em gửi, chẳng lẽ còn là giả?!】

Nói xong, Chu Kiệt cúp máy.

Tôi như vừa bị tuyên án tử hình, đứng chết lặng tại chỗ.

Lúc này, điện thoại mẹ reo liên tục tin nhắn WeChat.

Bà vội vàng đứng dậy định giật lại máy.

Tôi cảnh giác, nhanh chóng giấu điện thoại ra sau lưng.

Phản ứng càng dữ dội, tôi càng tò mò.

Tranh thủ bà chưa kịp phản ứng, tôi mở WeChat của bà ra.

Không ngờ lần mở này, chính là giọt nước tràn ly.

“…Mẹ… mẹ đến cả ảnh đồ lót của con cũng đăng lên nhóm luôn à?”

Tôi thảm, vừa vừa khóc.

Trong WeChat của mẹ có một nhóm trò chuyện ghim tên là: “Nhóm chị em không chuyện gì không dám .”

Từng tin nhắn tôi gửi cho mẹ, bà đều chụp màn hình và chia sẻ với nhóm thân.

Thậm chí cả ảnh nội y, bà cũng gửi lên.

Nỗi thất vọng tột độ biến thành tuyệt vọng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...