Mẹ tôi cái gì cũng kể với người ta.
Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi viết tiểu thuyết kiếm hơn chục triệu mỗi tháng, vừa nhận khoản nhuận bút đầu tiên đã không kiềm mà khoe với bố mẹ.
Kết quả, ngay hôm sau tiểu thuyết của tôi bị người ta ác ý tố cáo, bị gỡ khỏi nền tảng.
Mẹ tôi trợn tròn mắt: “Sao lại thế ? Họ đều là mấy chị em thân thiết của mẹ, không thể nào linh tinh đâu.”
1.
Mẹ tôi nổi tiếng trong khu vì cái miệng không giữ bí mật.
Bà cái gì cũng thích kể với hàng xóm, từ chuyện lớn như nhà mới mua căn hộ hay đổi nội thất, đến chuyện nhỏ như trai tôi tặng trà sữa gì.
Chuyện gì trong nhà cũng trở thành đề tài buôn chuyện của bà ngoài đường.
Vì chuyện này mà tôi với bà cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Nhưng bố tôi lúc nào cũng người hòa giải: “Tĩnh Tĩnh, dù sao cũng là mẹ con mà.”
Sau khi vào đại học, tôi cố gắng hạn chế gọi về nhà. Dù có về nghỉ cũng chỉ ru rú trong phòng, không ra ngoài.
Không ngờ dù đề phòng như , vẫn xảy ra chuyện.
Hè năm đó, tôi thử viết tiểu thuyết, không ngờ phản hồi khá tốt. Viết hơn một tháng, thu nhập mỗi tháng vượt 10 triệu.
Nhận khoản nhuận bút đầu tiên, tôi mua cho bố một bộ vest, mua cho mẹ một chiếc vòng tay vàng.
Bị bố mẹ gặng hỏi, tôi đành thành thật kể mình kiếm tiền nhờ viết tiểu thuyết.
Họ không tin, tôi còn lôi cả sao kê nhuận bút ra cho họ xem.
Có lẽ chính lúc đó, mẹ tôi đã thấy tên bút danh của tôi, rồi đem khoe khoang ra ngoài, mới dẫn đến tai họa.
Ngay đêm hôm tiểu thuyết bị gỡ, tôi bắt đầu tra hỏi bố mẹ có kể chuyện này với ai không.
Bố tôi lắc đầu: “Không . Không phải con đã dặn là không kể linh tinh sao? Bố không với ai hết.”
Vừa xong, ông chợt như nhớ ra điều gì, quay sang mẹ.
“Bà kể ra ngoài rồi hả?”
“Tôi? Không có!”
“Tôi sao con mình , tôi không , đừng đổ oan cho tôi!”
Mẹ tôi lập tức chối bay.
Giới web novel lắm chuyện phức tạp, tác giả thường kết bè để dìm nhau. Có những truyện vừa nổi tiếng liền bị tố cáo hàng loạt cho đến khi bị gỡ xuống.
Hơn nữa, giai đoạn đầu viết truyện gần như không có thu nhập, khoản nhuận bút này là tôi phải viết đến 30 vạn chữ thì nền tảng mới bắt đầu đẩy đề xuất.
Trước đó, tôi cẩn thận vô cùng, không dám để ai biết mình đang viết truyện.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn thêm một câu:
“Mẹ à, chuyện con viết truyện này, mẹ nhất định không kể ra ngoài nữa. Lần này biên tập viên thương con nên đồng ý đổi tên, cho đăng lại. Nhưng lần sau thì chưa chắc đâu, mẹ đừng lung tung nữa nhé.”
Tôi hạ giọng cầu xin, chỉ mong mẹ đừng hỏng việc của tôi.
Giờ tìm việc càng lúc càng khó, sinh viên tốt nghiệp thì nhiều như nấm sau mưa.
Nếu tôi có thể phát triển ổn định trên nền tảng web novel, cũng coi như là một con đường kiếm sống.
Thấy tôi nghi ngờ mình, mẹ tôi tỏ ra cực kỳ không vui.
“Đã không phải mẹ rồi, con nghe không hiểu à? Mẹ vất vả nuôi con lớn thế này, mà con lại nghi ngờ mẹ. Ngày nào mẹ cũng đi , lấy đâu ra thời gian tám chuyện ngoài đường?”
Mẹ tôi đập bàn, ngẩng đầu lên trừng mắt tôi.
“Đúng là mắc nợ các người, hễ có chuyện gì là đổ lên đầu tôi. Biết đâu là chính con lỡ miệng ngoài kia, sao lại đổ lỗi cho mẹ?”
Mẹ tôi mạnh, hét rất to.
Tôi bị đôi mắt hoe đỏ của bà cho hoảng sợ, vội vàng xin lỗi.
“Mẹ, con không có trách mẹ. Con viết truyện là để đỡ đần phần nào cho gia đình, giờ đang vào giai đoạn quan trọng, chỉ cần bị tố cáo một lần nữa là truyện lại bị gỡ.”
Mẹ tôi vẫn còn kích : “Nhưng con cũng không vu oan cho mẹ!”
“Xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ.”
Thấy tôi chịu nhận sai, thái độ lại thành khẩn, lại còn hứa sẽ mua thêm cho bà một sợi dây chuyền vàng nữa, lúc đó bà mới nguôi ngoai đôi chút.
Bố tôi chỉ thở dài, nếp nhăn nơi khóe mắt như hằn sâu thêm.
“Bị tố cáo thật sự sẽ ảnh hưởng đến nhuận bút sao?”
Hai lần nhận nhuận bút liên tiếp, tôi đều mua quà cho mẹ.
Bà đã nếm “trái ngọt” mà viết truyện mạng mang lại.
Tôi gật đầu: “Không chỉ bị ảnh hưởng, mà còn có thể bị gỡ nguyên cả cuốn truyện.”
Hiện giờ tác giả viết truyện mạng ngày càng nhiều, truyện của tôi có thể nổi bật là nhờ đề tài mới lạ.
Biên tập có tiết lộ rằng, nếu tôi giữ mạch truyện ổn định, mức nhuận bút sẽ còn tăng nữa là đằng khác.
Mẹ tôi vừa cúi đầu ăn cơm vừa lẩm bẩm: “Bị tố cáo cũng là do con thôi, sao không thấy người khác bị tố cáo mà chỉ có con?”
“Mẹ!”
Tôi không thể tin nổi là mẹ lại có thể ra câu đó.
“Con viết toàn là nội dung nghiêm túc, mẹ là mẹ của con mà, con bị người ngoài chơi xấu, sao mẹ lại còn kiểu như bênh họ ?”
Mẹ còn định tiếp, bố đã ngăn lại.
“Thôi đi! Tĩnh Tĩnh có thể tự kiếm tiền là bản lĩnh của con nó, giờ con bé bị người ta tố cáo, mình cha mẹ thì giữ mồm giữ miệng cho tốt, đừng thêm phiền phức cho con.”
Mẹ tôi không lên tiếng nữa.
Bạn thấy sao?