Mẹ Tôi Gọi Đó [...] – Chương 5

8

Mẹ tôi chỉnh lại quần áo, rồi ngẩng đầu lên, “bốp” một cái tát mạnh giáng vào mặt tôi!

“Còn hỏi hả? Con có thể đi bốc vác, đi vệ sinh, giao hàng, hay đi lượm rau trong siêu thị!”

“Biết bao công việc cực nhọc ngoài kia con không , lại cứ đeo bám nhà người ta!”

Ánh mắt bà ta tôi như thể đang kẻ thù:

“Tao vì gia đình mày mà đã khổ biết bao nhiêu, chịu bao nhiêu thiệt thòi! Tao còn chưa hưởng thụ ngày nào, mày tuổi còn trẻ mà đã đòi sống sung sướng?!”

“Mày mau cút ra khỏi nhà con mày, ngoan ngoãn đi kiếm tiền! Nếu không thì tao sẽ kêu bố mày cắt luôn nguồn ăn của nhà nó, cho cả nhà nó cũng phải nếm mùi khổ sở!”

Tôi mặt tái nhợt quay về nhà Tiếu Tiếu, đứng trước cửa nhà, tôi lại không đủ can đảm bước vào.

Nhà Tiếu Tiếu tầng trệt quán lẩu là tài sản của một công ty từng hợp tác với bố tôi.

Trước mặt tôi, mẹ gọi điện cho bố mẹ Tiếu Tiếu, dùng giá , dùng lời dọa báo vi phạm vệ sinh, cháy nổ, thậm chí còn dọa kiện tội dụ dỗ trẻ vị thành niên… để ép họ.

Cuối cùng, mẹ Tiếu Tiếu đành nuốt giận, nhận khoản tiền thuốc men mẹ tôi đưa, không báo cảnh sát và đồng ý… sa thải tôi.

Tôi quay lại chỉ để gặp Tiếu Tiếu một lần, rồi thu dọn hành lý rời đi.

May mắn là sơ cứu kịp thời, nước lẩu lúc đó cũng đã nguội bớt, dù đỏ rực vết bỏng của Tiếu Tiếu không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn.

Bố mẹ Tiếu Tiếu tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, không còn thân thiện như trước nữa, như thể tôi là tai họa.

Nhưng Tiếu Tiếu thì không hề trách tôi. Cô ấy vẫn xem tôi là thân, còn xót xa tôi, lặng lẽ đưa cho tôi một chiếc thẻ:

“Lệ Lệ, cậu đừng sợ! Đây là tiền lì xì tớ tích cóp suốt nhiều năm, năm vạn, cho cậu mượn trước. Cậu cứ cầm đi, rồi tìm việc khác để qua mắt mẹ cậu, bà ấy sẽ không phát hiện đâu!”

Tôi khóc không thành tiếng, trong lòng đầy áy náy. Muốn rất nhiều, cuối cùng chỉ một câu:

“Cảm ơn… và xin lỗi.”

Tôi không nhận thẻ.

Tôi chỉ âm thầm thu dọn đồ đạc, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà Tiếu Tiếu.

Đêm khuya, tôi không có chỗ để đi, cứ thế lang thang rồi chẳng biết từ lúc nào đã đến dưới tòa nhà công ty của bố.

Bảo vệ ở đó quen biết tôi, có khi sẽ cho tôi ngủ tạm trong phòng trực một đêm.

Nhưng đúng lúc ấy, tôi thấy người bố cho là đang đi công tác xa, rất bận rộn — bố tôi!

Tôi cứ ngỡ đó là một cơ hội sống, định chạy tới.

Thì từ trong công ty, thư ký trẻ trung xinh đẹp — người chỉ lớn hơn tôi vài tuổi — lao tới, ôm chặt lấy bố tôi.

9

Tôi chết lặng.

Một lúc lâu sau vẫn không phản ứng kịp.

Bố tôi cũng không thấy tôi, chỉ ôm lấy thư ký kia, lên xe sang rồi phóng vút đi.

Tôi giật mình tỉnh táo lại, không màng tiết kiệm nữa, vội vàng gọi một chiếc taxi bám theo.

Xe ngoằn ngoèo qua nhiều khúc, thi thoảng chờ đèn xanh tôi còn thấy hai người họ dính sát vào nhau, thân mật.

Tài xế lái xe mắt sắc như dao, đồng phục học sinh trên người tôi, lập tức hiểu ra:

“Cô bé theo dõi bố mình à? Thật là… thôi thì về với mẹ đi!”

Mẹ tôi?

Tôi sững người, không đáp lại.

Chỉ tiếp tục ngồi im, chằm chằm phía trước, bám theo chiếc xe kia cho đến khi nó dừng lại trước một nơi —

KTV sang trọng nhất thành phố.

Bố tôi ôm thư ký bước vào KTV, một nhóm người đón tiếp nồng nhiệt. Trước khi bước vào, tôi nghe rõ ông :

“Hôm nay là sinh nhật em! Anh bao cả chỗ này cho em ăn mừng, cứ chơi thoải mái! Đừng tiết kiệm với !”

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi đã lặng lẽ đi theo vào bên trong.

Nhưng vừa đến khu phòng VIP, tôi đã bị một nhân viên chặn lại. Anh ta đánh giá tôi từ đầu đến chân, mặt đầy khinh miệt:

“Đây không phải là nơi nên đến, đi ra ngoài mau!”

Anh ta vừa dứt câu, thì một nhân viên khác từ đằng xa gọi với sang:

“Cậu còn đứng đó gì? Mau đến phòng số 7 đi, tổng giám đốc Từ đang tổ chức tiệc sinh nhật cho kìa!”

“Quá chịu chơi! Mới gọi rượu thôi đã tốn 500.000 tệ rồi! Mỗi phục vụ trong phòng đều lì xì 1.000 tệ đấy!”

Năm trăm nghìn?!

Tôi như bị sét đánh, da đầu tê rần, tim đập loạn nhịp. Tôi lặng lẽ lần theo họ tới gần phòng số 7, xuyên qua vách kính — đúng như tôi dự đoán.

Là bố tôi.

Ông đang ôm eo, thân mật với chính thư ký trẻ của mình.

Tôi như người trong mộng, hoàn toàn không thể tin nổi.

Tôi là con của ông ấy, trong túi chỉ còn đúng 100 tệ, vì học phí năm vạn mà bị mẹ ép đến đường cùng, không nhà để về, thậm chí còn định ngủ nhờ trong chòi bảo vệ.

Vậy mà ông ấy lại ném cả mấy trăm ngàn, chỉ để tổ chức sinh nhật cho !

Tôi không thể chịu đựng thêm giây nào nữa. Tôi quay đầu chạy ra ngoài, một mạch chạy về nhà.

Tôi thừa nhận mình hận mẹ vì ép tôi phải khổ sở, nếu phải so sánh — tôi hận người bố vô hình và vô trách nhiệm kia hơn!

Tôi nhất định phải kể chuyện này cho mẹ biết!

Nhưng vừa mở cửa nhà, chuẩn bị hét lên vạch mặt bố thì…

Tôi nghe thấy mẹ đang gọi điện cho , giọng phấn khích.

“Lão Từ xong vụ ăn lớn, chuyển thẳng cho tôi 10 triệu! Hôm nay tôi vừa mua xong biệt thự, trả hết tiền luôn!”

“Viết tên gì của con nhỏ Từ Lệ chứ? Tất nhiên là phải đứng tên tôi rồi. Tôi vì cái nhà họ Từ này đã chịu bao nhiêu khổ sở, giờ đến lúc tôi hưởng thụ rồi!”

“Con nhỏ Từ Lệ ấy à? Nhìn cái điệu uể oải đó mà cũng muốn ngồi mát ăn bát vàng hả? Cứ để nó nếm trải đủ hết những gì tôi từng chịu, đến tuổi tôi rồi hãy chuyện hưởng thụ!”

Chân tôi khựng lại ở ngưỡng cửa, nước mắt rơi không ngừng.

Giây phút đó, tất cả thương dành cho bố mẹ, hóa thành hận thù.

Bấy lâu nay, tôi luôn không hiểu:

Nhà tôi rõ ràng không nghèo, tại sao bố mẹ lại cứ phải hành hạ tôi như ?

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...