# 7Nói xong, cậu ta quay sang cáu gắt với người giúp việc phía sau."Mẹ đã ngu ngốc là bệnh truyền nhiễm, con muốn chuyển trường! Bây giờ con muốn chuyển trường! Con không muốn học chung trường với loại người này!"Đối với phản ứng của cậu bé, mẹ tôi ban đầu sững người, sau đó hình như nghĩ ra điều gì, liền nở nụ ."Xem ra không phải đi theo tuyến sét đánh rồi, hóa ra là oan gia ngõ hẹp, truy thê hoả tá tràng cơ đấy! Thằng nhóc ngốc này bây giờ cứ mạnh miệng đi, sau này Giao Giao vào mẫu giáo quen biết thêm trai khác, có mà hối hận không kịp."Đối mặt với lời chế nhạo của cậu bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Giao Giao đỏ bừng.Ngay lúc này, dì đến cùng với em họ Tống Dực.Thấy Từ Giao Giao ngã sóng soài trên đất, Tống Dực vội vàng chạy tới đỡ dậy.Có lẽ nghe lời chế giễu của cậu bé kia, Tống Dực bênh vực Từ Giao Giao, đẩy cậu ta một cái."Sao cậu lại con như ? Mẹ tớ con là để bảo vệ! Cậu như thế là không đúng, xin lỗi em Giao Giao mau!"Cậu bé kia rõ ràng không phục, đẩy lại.Bĩu môi cãi lại: "Cô ta tự nhận mình ngốc đấy chứ, đâu phải tôi bảo ta ngã, tự ngu còn không cho người ta ! Tôi cứ đấy, tôi cứ đấy! Ngu c.h.ế.t đi ! Ngu c.h.ế.t đi !"Thấy , người lớn hai bên và giáo mầm non vội vàng can ngăn.Mẹ tôi dường như rất không hài lòng khi có người ngăn cản."Mấy người này đúng là không hiểu chuyện, không thấy thanh mai trúc mã và nam chính đang cãi nhau vì nữ chính sao? Cảnh tượng hỗn loạn thế này mới thú vị chứ, đúng là chó bắt chuột nhiều chuyện!"Từ Giao Giao đứng sau lưng Tống Dực, rụt rè kéo vạt áo cậu."Dực ca ca, đừng cãi nhau với người khác vì em. Là do Giao Giao tự ngốc nên mới ngã."Cậu bé kia nắm lấy lời của Từ Giao Giao, lớn tiếng với Tống Dực để chứng minh mình vừa rồi không chế nhạo Từ Giao Giao, chỉ đang sự thật."Thấy chưa, ta tự rồi đấy, ta chính là ngốc. Không chỉ ngốc mà còn hay khóc nhè, một tí là khóc, mẹ tôi loại con nít này phiền phức nhất!"Nói xong, cậu ta chen qua Từ Giao Giao và Tống Dực, sải bước đi vào trong trường mẫu giáo.Mẹ tôi bóng lưng cậu bé lắc đầu."Tổng tài thẳng nam, sau này có mà hối hận.""Vẫn là thanh mai trúc mã dễ gán ghép nhất, sau này mẹ phải thường xuyên dẫn Giao Giao đến nhà dì con chơi mới ."Thế chiều hôm đó, Từ Giao Giao đã khóc lóc tìm tôi mách lẻo.Nó em họ Tống Dực cũng không thích mình nữa.Tôi hỏi tại sao.Nó lại không .Vẻ mặt muốn tôi tự đoán.Tôi hiểu, đây cũng là mẹ dạy cho nó.Kiều thê bé bỏngtrong tiểu thuyết đều là lũ câm, có miệng không biết , để đối phương tự đoán.Tôi nhất quyết không đoán, để nó tức chết.Từ Giao Giao dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, giằng co vài phút sau vẫn không nhịn mở miệng ra nguyên nhân."Chiều nay lúc xếp hàng chơi cầu trượt, Dực ca ca đứng sau lưng em. Em không nhịn xì hơi, rõ ràng mẹ đã em uống nhiều sữa, xì hơi ra đều là mùi sữa thơm, Dực ca ca lại của em rất thối. Còn suýt nữa thì ngất xỉu vì thối, cả buổi chiều không thèm để ý đến em, cứ thấy em là tránh.""Các trong lớp cũng không thích em, họ quần áo em mặc rất xấu, cái bụng sữa lộ ra ngoài của em rất kinh tởm, còn lúc em chuyện có mùi chua chua. Ngay cả giáo cũng không thèm để ý đến em.""Chị ơi, em không muốn kiều thê bé bỏngnữa, chị có thể với mẹ giúp em không? Em cũng muốn chơi cùng các ."Nhìn bộ dạng đáng thương của Từ Giao Giao, tôi suýt nữa lại d.a.o .Nhưng lý trí mách bảo tôi, đừng xen vào chuyện bao đồng nữa.Tôi kéo Từ Giao Giao đến phòng mẹ, để nó tự chuyện với mẹ.Trải qua những chuyện ở kiếp trước, tôi không muốn người truyền tin giữa hai người họ nữa.
Bạn thấy sao?