Từ Giao Giao hít hít mũi, tỏ vẻ vô cùng uỷ khuất."Mình... mình lượn lờ khắp nơi chẳng phải là để giám sát cậu học hành sao! Mình đúng là xen vào chuyện bao đồng, sau này mình không quản cậu nữa, chưa!"Giang Hạo khẩy, hắn ta giật lại điện thoại.Vừa định mở miệng, điện thoại reo lên.Hắn ta liếc tin nhắn mới, lời đến bên miệng liền thay đổi, đáy mắt lóe lên vẻ gian xảo."Này, Từ Giao Giao, mày có phải thích quản tao lắm không?"Từ Giao Giao ngơ ngác ngẩng đầu Giang Hạo, mắt ngấn lệ, nó chậm rãi gật đầu.Giang Hạo nhếch mép: "Được, tao cho mày cơ hội này. Chiều mai tao sẽ đến quán bida gần trường chơi, nếu mày tìm thấy tao, tao sẽ cùng mày về lớp học bài, nếu mày không tìm thấy tao, sau này phiền mày tránh xa tao ra!"Từ Giao Giao đỏ mặt, mím môi gật nhẹ."Được, A Hạo, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!"Từ Giao Giao vui vẻ trở về chỗ ngồi, không hề nhận ra vẻ cợt trong mắt Giang Hạo.16Ngày hôm sau, Từ Giao Giao tìm thấy Giang Hạo ở quán bida gần trường.Vừa vào quán bida, nó đã thấy một nàng đầu gấu đang bám lấy Giang Hạo."A Hạo, sao không đồng ý quen em? Chẳng lẽ vẫn còn thích con nhỏ khốn nạn kia sao? Nó suýt nữa phải ngồi tù!"Giang Hạo thản nhiên lau phấn cho gậy bida, miệng ngậm một điếu thuốc.Hình tượng này quả thật quá phù hợp với hình ảnh nam chính thời kỳ nổi loạn trong tiểu thuyết."Anh có người mình thích rồi, không phải Ôn Niệm.""Là ai?"Giang Hạo liếc Từ Giao Giao đang đứng ở cửa.Hắn ta xoay gậy bida, chỉ vào Từ Giao Giao, khóe miệng nhếch lên nụ thản nhiên."Cô ấy, cùng bàn mới của ."Cô nàng đầu gấu cùng đám người kia theo hướng gậy bida, thấy Từ Giao Giao, tất cả đều bật ."A Hạo, dù không thích em, cũng không cần phải tìm một con nhỏ xấu xí thế này để nhục em chứ!""Ý là em còn không bằng nó sao?"Giang Hạo gật đầu, "Không bằng."Hắn ta vươn tay ra hiệu cho Từ Giao Giao, Từ Giao Giao e thẹn đi về phía Giang Hạo."A Hạo, em tìm thấy rồi, chúng ta về lớp học bài thôi!"Vẻ mặt đắm đuối của Từ Giao Giao lọt vào mắt nàng đầu gấu.Giang Hạo khoác vai nó đi ra khỏi quán bida.Về trường, Từ Giao Giao vội vàng nhắn tin cho mẹ chia sẻ tiến triển hôm nay của mình.Nó còn nhắn tin cho tôi nữa.[Chị, nếu lúc trước chị nghe lời mẹ đi theo con đường tiểu thuyết sủng, chị cũng sẽ giống em, có một trai trai hư vừa đẹp trai vừa giàu có!]Đồng thời, nó còn lén chụp ảnh bóng lưng Giang Hạo, đăng lên mạng xã hội.Caption là: Nam chính trong tiểu thuyết của em cuối cùng cũng xuất hiện.Nhưng nó không biết, cuộc đời của nó cũng sắp đi đến hồi kết.17Tan học buổi tối, Giang Hạo không đợi Từ Giao Giao mà bỏ đi trước.Từ Giao Giao chìm đắm trong niềm vui nên không thấy có gì không ổn.Nó về nhà như thường lệ, đi qua con hẻm nhỏ tối tăm.Tuy nhiên, khác với mọi khi, có một đám côn đồ đang đợi nó trong hẻm.Người cầm đầu chính là nàng đầu gấu mà nó gặp chiều nay.Từ Giao Giao lại tự nhập vai vào tiểu thuyết.Nó không bỏ chạy, mà bày ra vẻ mặt bông sen trắng mạnh mẽ đi về phía đám người kia.Nó đi đến trước mặt nàng đầu gấu, tự tin ."Dù hôm nay mày có ra tay với tao, A Hạo cũng sẽ không thích mày đâu. Ngược lại, ấy sẽ càng thấy thương tao.""Bốp!"Một cái tát giòn giã cắt ngang lời Giao Giao đang dở.Con bé đầu gấu kia chẳng cho Giao Giao kịp hoàn hồn đã túm tóc, tát tới tấp vào mặt nó.Lúc này Giao Giao mới nhận ra có gì đó sai sai.Tại sao mấy đứa này không giống trong truyện, thêm vài câu rác rưởi với nó đã?Tại sao Giang Hạo không từ trên trời rơi xuống, hùng cứu mỹ nhân?Giao Giao bị đánh không có sức phản kháng.Chế độ ăn uống thất thường bao năm khiến dinh dưỡng của nó chẳng ra đâu vào đâu.Thể chất phát triển kém xa bè cùng trang lứa.Chỉ vài ba cái đã bị đánh gục xuống đất.Bị ép uống sữa quá nhiều năm khiến m.á.u của dường như cũng thay đổi.Nôn ra không phải m.á.u đỏ tươi mà là sữa hôi tanh.Lũ đầu gấu kia ghê tởm phẩy phẩy tay.Thấy Giao Giao hoàn toàn không đậy nữa, con bé cầm đầu mới đểu.Nó lôi điện thoại ra gọi một cuộc.Mở loa ngoài, đầu dây bên kia vang lên giọng Giang Hạo: "Xử lý xong chưa? Đừng đánh c.h.ế.t người, cho nó bài học là .""Mẹ kiếp, hai hôm nay tao thấy phát ói rồi.""Yên tâm đi Hạo. Em việc chắc chắn không sai sót."Sự đã rồi, Giao Giao mới biết mình bị lừa.Cũng muộn màng tỉnh ngộ, tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực.
Bạn thấy sao?