Phương Tĩnh Trạch rơi vào cảnh mất cả người lẫn của, cậu ta gọi điện đe dọa Mộc Mộc rằng sẽ báo cảnh sát. Nhưng ấy chỉ một câu đã khiến cậu ta cứng họng: “Anh cứ đi mà báo, đến giấy kết hôn còn không có, xem cảnh sát có để ý không? Thay vì phí công cãi nhau với tôi, chi bằng lo xem mình còn sống mấy ngày nữa!”
Nói đến việc Phương Tĩnh Trạch bị ung thư dạ dày, mẹ tôi cũng góp phần không nhỏ.
Bà ta nuốt không trôi cơn giận không dám đối đầu trực tiếp, nên âm thầm ra tay sau lưng.
Mẹ tôi vốn đã keo kiệt, để tiết kiệm, bà ta cạo dầu trong máy hút mùi để nấu ăn. Khi tôi nhắc rằng ăn nhiều thứ đó có thể ung thư, bà ta nghe xong lại càng cạo hăng hơn.
“Con tiện nhân này, dám sai bảo tao? Xem tao có mày chết từ từ không!”
Chỉ là bà ta không ngờ, con lợn ngu ngốc như Phương Tĩnh Trạch lại ăn rất ngon lành. Lo sợ những thứ đó thiếu dinh dưỡng, bà ta thường lén lút nửa đêm mang đồ ăn khuya đến cho cậu con trai cưng, toàn món đầy dầu mỡ như sườn hầm, súp gà hầm giò. Ngày qua ngày, cuối cùng bà ta cũng khiến cậu quý tử phải nhập viện.
Đối mặt với chi phí y tế đắt đỏ, mẹ tôi bắt đầu do dự. Đôi mắt bà ta đảo quanh rồi rơi vào tôi.
Chưa kịp để mẹ mở miệng, tôi chỉ vào ứng dụng vay tiền, cầu xin bà ta giúp đỡ. Bà ta liền lẩn như trơn bôi dầu, quay lưng chạy mất.
Bố tôi khi biết chuyện thì giả vờ lăn ra chết, lảng vảng bên ngoài mãi mới miễn cưỡng về nhà.
Vừa bước vào, mẹ tôi đã nôn thẳng lên người ông ta, kéo đi khám thì bác sĩ chúc mừng, báo rằng bà ta đã mang thai hơn ba tháng.
Bố tôi hoảng loạn, còn thím Hai thì tức giận nổ tung.
Mẹ tôi bị đá ngã xuống đất, bị đá túi bụi. Bà ta biết mình sai, chỉ biết ôm bụng khóc lớn: “Chồng ơi, nghe em giải thích, tất cả đều vì con trai của chúng ta mà!”
Bà ta oán độc tôi, tôi chỉ thấy buồn .
Trước đây, vì Mộc Mộc đòi hỏi quá nhiều, mẹ tôi không lo nổi tiên nên đã nghĩ ra một mưu kế xấu xa.
Bà ta giả vờ xin lỗi, dụ tôi đến một phòng riêng trong nhà hàng, sau đó đẩy cửa ra, bên trong có một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi đang phì phèo điếu thuốc. Mẹ tôi lấy lòng: “Anh Chu, người đây rồi, mau kiểm tra đi.”
Nói xong, bà ta đẩy tôi vào trong, khóa cửa lại, vui vẻ nghêu ngao rồi bỏ đi.
Người đàn ông nheo mắt tôi như đánh giá một món hàng, gã ta búng tàn thuốc, giọng không vui: “Ngực nhỏ, mông cũng nhỏ, định tôi à? Hàng như này mà mẹ dám hét giá 20.000 tệ sao?”
20.000 tệ, vừa đúng giá một chiếc vòng ngọc. Trong mắt mẹ tôi, tôi thậm chí còn không xem là một con người, chỉ là công cụ để bà ta lợi dụng nhân danh chữ hiếu mà thôi.
Tôi rút điện thoại, trước khi đến đây đã hẹn với bè, nếu sau hai tiếng không liên lạc thì báo cảnh sát ngay. Sau đó, tôi lấy con dao phay, đập mạnh xuống bàn gỗ, để lại một vết hằn sâu. Gã kia nuốt nước bọt, lùi lại: “Thực ra tôi không thích kiểu của , tôi ưa mấy người trưởng thành, hiểu chuyện hơn…”
Tôi nhạt, lôi ra vài tấm ảnh của mẹ tôi. Vì ghen tị Mộc Mộc ăn diện lộng lẫy, bà ta cũng bắt đầu trau chuốt, thoạt còn khá ưa .
“Mẹ tôi lừa ông, là bà ta nợ ông.”
Chẳng cần nhiều lời, khi thấy tôi bình an trở về, mẹ tôi như gặp ma. Sau đó, một cuộc gọi đến, bà ta lập tức khom lưng cúi đầu đồng ý.
Chẳng bao lâu, mẹ tôi bỗng trở nên hào phóng, tiêu tiền không chớp mắt.
Tôi thờ ơ . Người đàn ông kia giàu, mẹ tôi hợp khẩu vị của gã ta, hai người nguyện qua lại, tôi chẳng có gì để .
Chỉ là, vợ gã kia kiên quyết không chịu sinh con, nên bọn họ không có con cái.
Phương Tĩnh Trạch bệnh nặng, cần tiền cứu mạng, người đàn ông đó bảo chỉ cần mẹ tôi sinh cho gã ta một đứa con trai, chi phí điều trị sẽ do gã lo liệu.
Về mặt này, đúng là mẹ tôi đã “hy sinh vì cứu người”. Dù bố tôi không chịu bỏ ra một xu, ông ta vẫn cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.
Bạn thấy sao?