Chẳng bao lâu, bà ta lại cao ngạo như xưa. Phương Tĩnh Trạch sau khi ra tù lập tức quen một xinh đẹp.
“Hừ, mấy đứa súc sinh kia tao không quản nổi, con dâu tương lai thì đừng hòng qua mặt tao!”
Mẹ tôi đang thua thiệt trước mặt tôi, liền quay đầu muốn cho đó một bài học, đè bẹp khí thế của ấy.
Thật tiếc, lần này, bà ta tưởng bở quá rồi. Đây mới là khởi đầu của cơn ác mộng thật sự.
5
Bạn mới của Phương Tĩnh Trạch tên là Mộc Mộc, nghe ấy là một đứa trẻ mồ côi.
Lần đầu tiên gặp mặt, mẹ tôi dùng đúng chiêu bài quen thuộc: hâm nóng đồ ăn thừa từ hôm trước, bày lên bàn với thái độ cực kỳ ngạo mạn.
“Mộc Mộc, bác không thích lãng phí. Chỗ này mấy người ăn là đủ rồi. Điều kiện nhà bác chỉ có như thế, với hoàn cảnh của cháu, hẳn là cũng nên biết đủ mà cảm kích.”
Mẹ tôi nghĩ rằng Mộc Mộc là trẻ mồ côi, phải vất vả lắm mới bám vào con trai bảo bối của mình, nên chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Bà ta còn định cầu ấy giao nộp toàn bộ lương hàng tháng. Phương Tĩnh Trạch ngồi bên cạnh không lời nào, coi như ngầm đồng ý.
Mộc Mộc khẽ nhạt: “Mấy thứ dơ bẩn này, các người đang bố thí cho ăn mày sao?”
Cô ấy giơ tay tát mạnh mẹ tôi một cái, không đợi bà ta phản ứng, Mộc Mộc đã lập tức hất tung bàn ăn, đổ canh vương vãi khắp nơi rồi xách túi bỏ đi.
Phương Tĩnh Trạch vội vã chạy theo dỗ dành, sau đó bất ngờ tung một cú vào bụng mẹ tôi: “Bà già đáng chết, tôi đã có tiền án, vốn chẳng dễ tìm . Bà cố chọc tôi tức chết đúng không?”
Mẹ tôi vốn chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, bị đánh hai lần thì ngoan ngoãn hơn hẳn, không còn dám phô trương nữa. Phương Tĩnh Trạch sợ Mộc Mộc đổi ý, nhanh chóng dọn về sống chung với ấy.
Theo cầu của Mộc Mộc, ấy khăng khăng muốn gặp người chị dâu của ấy là tôi đây. Vì thế, tôi tạm thời ở lại nhà. Ngay khi gặp tôi, ấy đã chỉ vào chiếc vòng vàng trên tay tôi mà nổi giận: “Sao chị ta có cái này mà em thì không? Anh có em hay không?”
Phương Tĩnh Trạch không có tiền mua trang sức nên quay sang ra lệnh cho mẹ tôi nghĩ cách. Mẹ tôi khó xử, dò hỏi: “Phải là vàng à? Mua một chiếc vòng bạc tạm không?”
Tất nhiên Mộc Mộc không đồng ý, ấy ầm lên đòi chia tay. Vì cậu con trai cưng, mẹ tôi đành phải cắn răng chịu đựng.
Không ngờ Mộc Mộc đà lấn tới, ngày nào cũng tôi chằm chằm, chuyện gì cũng muốn so bì, cầu thì càng lúc càng nhiều: “Bông tai của Phương Tri Tình đẹp thật, em cũng muốn một đôi.”
“Cái váy chị ấy mặc rất hợp với em, mua cho em một cái.”
“Dây chuyền của chị bao nhiêu tiền? Em cũng thích lắm.”
Mẹ tôi mệt mỏi chạy đôn chạy đáo, số tiền tích góp dồn hết vào việc “trang điểm” cho Mộc Mộc, bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi lại chẳng gì .
Bà ta quay sang trách tôi không biết giữ ý, mà không hề hay biết, tất cả những thứ đó tôi đều cố mua đồ giả cho ấy xem.
Chưa đầy nửa năm, Mộc Mộc cuỗm sạch tiền rồi bỏ trốn, thậm chí còn lén sử dụng thông tin cá nhân của Phương Tĩnh Trạch để vay nợ, để lại một khoản nợ khổng lồ trước khi biến mất không dấu vết.
Tệ hơn, Phương Tĩnh Trạch bị phát hiện mắc ung thư dạ dày, cần nhập viện điều trị gấp.
Mộc Mộc chỉ để lại cho tôi một câu:
“Em đã cố gắng rồi, chị phải giúp em báo thù cho em .”
Tôi mỉm nhẹ, tận hưởng những giây phút bình yên giả tạo cuối cùng trước khi cơn bão ập đến.
6
Mộc Mộc là học đại học của tôi, cũng là chị của đã bị Phương Tĩnh Trạch ép đến chết.
Gia đình ấy vì hám tiền, nên đã nhận 800.000 tệ tiền bồi thường rồi lấp liếm mọi chuyện.
Mộc Mộc vội vàng về nhà, chỉ kịp thu dọn tro cốt của em , sau đó tìm đến tôi.
Bạn thấy sao?