Cảnh sát nghe xong đều ngán ngẩm, còn bà ta lại hí hửng đắc ý.
Một ngày nọ, mẹ tôi bất ngờ liên lạc lại với tôi, khóc lóc cầu xin: “Tình Tình, con mau về nhà đi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Đúng lúc tôi muốn tách khẩu khỏi gia đình, liền đồng ý trở về.
Tôi nghe thấy tiếng Phương Tĩnh Trạch gào thét bên kia đầu dây: “Mẹ nó, sao tôi biết con tiện nhân đó lại nhảy lầu thật! Còn muốn bòn tiền từ tôi? Bảo chúng cút hết đi!”
Tim tôi giật thót, linh cảm có chuyện chẳng lành.
4
Nhà cửa đã loạn thành một mớ hỗn độn, mẹ tôi mấy người họ hàng dìu đỡ, bà ta khóc lóc đến xé lòng.
Thì ra, Phương Tĩnh Trạch ở trường có lại ki bo từng đồng. Chỉ vì một hộp dưa hấu, cậu ta cho rằng ấy quá thực dụng, liền đề nghị chia tay. Cô kia tìm đến lý lẽ thì bị cậu ta bêu xấu khắp nơi trên mạng, còn phát tán ảnh nhạy cảm của .
Cô ấy không chịu nổi sự chỉ trích của dư luận, đã nhảy lầu tự tử, chết ngay tại chỗ. Gia đình ấy tìm đến nhà tôi đòi bồi thường 80 vạn tệ để dàn xếp vụ việc.
Mẹ tôi túm lấy tay tôi, giọng gấp gáp: “Tình Tình, con đi tích nhiều tiền mà, mau đưa ra đi! Em trai con không chịu nổi khổ cực đâu.”
Tôi lập tức hất tay mẹ ra, bước thẳng vào trong phòng lục lọi khắp nơi, đi tìm sổ hộ khẩu chuẩn bị rời đi. Cuối cùng, bố tôi nãy giờ im lặng, đập bàn quát lớn: “Phương Tĩnh Tình, mày có còn là con người không? Đến cả sống chết của em trai cũng mặc kệ, còn muốn tự cắt đứt với gia đình à? Đồ súc sinh vô lương tâm!”
Mẹ tôi thì gào lên chói tai: “Mày lấy đâu ra sổ đỏ? Có tiền như thế mà không biết hiếu thảo với gia đình!”
Tôi trừng mắt họ, rút từ túi ra con dao gọt hoa quả, chậm rãi lau lưỡi dao. Bố tôi đưa tay sờ lên vết rách nhỏ tôi vừa vạch lên má ông ta, mặt méo mó không dám thêm lời nào.
Tôi thấy thím Hai cấu tay bố một cái đau điếng, rồi nháy mắt ra hiệu. Lập tức, bố tôi thay đổi thái độ, gượng xởi lởi: “Con về rồi thì nghỉ ngơi đi, đừng vội đi nữa.”
Mẹ tôi ông ta bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, còn tôi thì thầm lạnh trong lòng, liền gật đầu đồng ý.
Tối hôm đó, tôi ăn một bát canh mẹ tôi nấu, sau đó ngủ rất sớm.
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy có một bóng đen đang lén lút lục lọi túi xách của mình.
Tôi cầm sẵn cây cán bột chuẩn bị từ trước, đập tới tấp vào đầu người đó. Phương Tĩnh Trạch kêu gào như ma khóc quỷ hờn.
Đèn bật sáng, tôi kiểm tra thấy thẻ căn cước và 5.000 tệ tiền mặt của mình đã biến mất. Tôi đá Phương Tĩnh Trạch ngã xuống đất, thấy điện thoại của cậu ta chưa kịp khóa màn hình, cuộc trò chuyện hiện lên rõ ràng.
“Anh Triệu, em dùng căn cước của chị em vay tiền không? Em muốn vay 300 vạn, dù chị ta có phát hiện cũng chẳng gì.”
“He he, nếu chưa hài lòng, lát nữa em sẽ gửi vài bức ảnh nóng của chị ta. Yên tâm, chị ta bị thuốc ngủ đánh gục rồi, chẳng khác gì heo chết.”
Mẹ tôi ôm lấy thằng con trai dấu, khóc lóc rằng mình nhất thời mê muội, còn bố tôi tỏ ra bình tĩnh, giờ lại về đạo lý và thân.
Cảnh sát đến rất nhanh, cũng xử lý rất gọn. Phương Tĩnh Trạch bị dẫn đi trong tiếng gào khóc của bố mẹ tôi. Bố tôi quay sang tát mẹ tôi một cái: “Đồ đàn bà gia chi tử, tất cả là tại bà!”
Mặc dù chính bố tôi là người đưa ra ý tưởng này, song mẹ tôi vẫn tự trách mình không thôi. Bà ta bắt đầu lao vất vả bên ngoài để chuộc lỗi, đôi tay đầy vết chai, làn da trở nên đen và thô ráp, giờ thì chẳng cần giả vờ nữa, bà ta đã sống trong những ngày tháng “tiết kiệm” chỉ ăn bánh mì trắng và nước lạnh.
Mẹ tôi gần như đã hy sinh nửa đời mình, cuối cùng cũng có đủ 800 nghìn tệ để bồi thường.
Mọi người đều coi sự hy sinh của mẹ tôi là chuyện đương nhiên, khi mẹ tôi đến than thở với tôi, tôi chỉ đáp lại một cách thỏa mãn: “Bà đáng đời.”
Bạn thấy sao?