Một vài phụ huynh bên cạnh liền hùa vào châm chọc:
“Đúng đấy, hội trưởng hội phụ huynh mà chỉ biết tổ chức mấy hoạt không tốn tiền, nào là đi vườn thực vật, bảo tàng thiên văn, rồi ra biển bắt nghêu, chơi bùn… Làm hỏng khí chất của con cái hết rồi.”
“Nhìn phu nhân Tổng giám đốc Tiêu mà xem, mở miệng là học ở Mỹ, đúng là giáo dục tinh ! Người với người đúng là khác nhau một trời một vực!”
Tôi thật sự cạn lời.
Trong quan điểm giáo dục của tôi, trẻ con nên gần gũi thiên nhiên,
biết thêm một loài cây còn đáng giá hơn là thấy tượng Nữ thần Tự do.
Hơn nữa, khi tổ chức mấy hoạt kia, chẳng ai phản đối gì,
Ai nấy đều sung sướng “bố mẹ rảnh tay”, lời thì mật ngọt, khen tôi đủ kiểu.
Giờ lại quay ngoắt như chưa từng với nhau.
Tôi giả vờ không nghe thấy, chẳng cần sa vào cái hố “tự chứng minh bản thân” vô nghĩa đó.
Tôi bình thản phẩy tay, ra hiệu cho ta tránh đường:
“Tránh ra đi, chị đang chặn đường, tôi còn phải đón con.”
Xung quanh im bặt, tiếng hít khí lạnh rộ lên.
Mẹ quý tộc nổ tung tại chỗ:
“Còn ra vẻ à? Thuê xe đến đây màu, cẩn thận con chị lớn lên cũng giống y chang, hám danh hám lợi! Nhìn đã thấy lẳng lơ, chẳng bao giờ thấy bố nó là ai, có khi là… con riêng cũng nên!”
Chát!
Tôi quay người, tát thẳng một cái lên mặt ta.
“Chị thêm một câu nữa, tôi kiện chị tội phỉ báng!”
8
Tối về, tôi gọi cho thư ký của Tiêu Mục Dã.
“Giúp tôi tra xem ai đang dùng chiếc Rolls-Royce biển đuôi 6777 đó?”
“Tour du học bên Mỹ do công ty mình tổ chức đang bán giá bao nhiêu?”
Tôi gửi luôn bản lịch trình mà mẹ quý tộc chia sẻ trong nhóm cho thư ký.
Chẳng bao lâu, thư ký gọi lại:
【Tổng Giám đốc Mạnh, xe 6777 hiện tại là xe dùng trong công vụ, người lái là bác Trần bên đội xe – sắp nghỉ hưu, năm nay gần 60 tuổi rồi.】
Giá tour du học Mỹ do công ty tôi tổ chức là 65.000 tệ/người.
Nếu bán qua đại lý bên ngoài thì hoa hồng khoảng 10%.
Bác Trần? Ông sắp nghỉ hưu ấy á?
Chẳng lẽ là… bố ta?
Không. Rất nhanh tôi đã biết không phải bố, mà là bồ, là nhân!
Trời ơi. Cô ta đúng là biết tính toán.
Tour 65.000 tệ, ta bán với giá 138.000 tệ,
Một người lãi hơn 50%. Nếu cả nhóm phụ huynh lớp mình đều đăng ký,
Cô ta có thể bỏ túi hơn 4 triệu tệ!
Một lời dối, đáng giá đến đấy.
9
Còn chưa kịp gửi thư luật sư cho mẹ quý tộc, ta đã chủ khiêu khích tôi trước.
Hôm đó, tôi đến trường mẫu giáo đón con .
Lũ trẻ đều đã đón về hết, chỉ còn Noãn Noãn lẻ loi bước ra.
Con bé đi phía sau giáo, chiếc váy nhỏ dính đầy nước canh rau,
tóc tai rối bù, rõ ràng là vừa bị ai đó kéo giật mạnh.
Vừa thấy tôi, môi con bé mím lại, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt đọng vành mi,
vẫn cố gắng không khóc, như đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
Tôi đau lòng đến mức như phát điên, lập tức chạy tới hỏi giáo chuyện gì xảy ra.
Cô chủ nhiệm Tống Anh hờ hững đáp:
“Tính cách Noãn Noãn không hòa đồng, khả năng tiếp thu cũng kém, đã va chạm với nhiều trong lớp rồi. Chị nên đưa bé đi bệnh viện kiểm tra xem có phải tự kỷ không. Nếu đúng thì phải cho bé chuyển sang trường đặc biệt, không thể học cùng với những đứa trẻ bình thường .”
Cơn giận bùng lên như lửa đốt, tôi lập tức túm lấy cổ áo Tống Anh:
“Cô vừa ai không bình thường? Tôi cầu xem camera trường học! Nếu cố bắt nạt con tôi, tôi sẽ kiện đến cùng!”
Tống Anh giằng ra, vẻ mặt vẫn đầy thách thức:
“Tùy chị thôi, chị nghĩ tôi sợ chắc?”
Tách!
Bên cạnh vang lên tiếng chụp ảnh.
Mẹ quý tộc hạ điện thoại xuống, giọng đầy mỉa mai:
“Tôi còn định kiện lại chị kia! Phụ huynh có xu hướng bạo lực, chắc chắn là di truyền đấy! Con chị không hợp với môi trường mẫu giáo đâu, sớm muộn gì cũng phạm tội, nên đưa thẳng vào trại cải tạo cho rồi!”
Tôi quay phắt lại , Tống Anh còn thêm dầu vào lửa, nhạt rồi :
“Tôi hoàn toàn đồng với ý kiến của phu nhân Tổng giám đốc Tiêu, tốt nhất là chuyển trường đi, nhường chỗ cho những đứa trẻ đủ điều kiện học ở Mỹ.”
Tôi vừa định tiến lên cãi lý thì bàn tay nhỏ xíu của con kéo khẽ tay áo tôi.
“Mẹ ơi, trại cải tạo là gì ? Noãn Noãn không muốn đi…
Noãn Noãn muốn học mẫu giáo…”
Giọt nước mắt cuối cùng cuối cùng cũng không kìm , tuôn ào ào trên gò má nhỏ xinh của con.
Tim tôi như bị xé ra từng mảnh.
Ngay lúc đó, lửa giận trong tôi bùng lên dữ dội. Tôi tiến về phía mẹ quý tộc.
Nhưng còn chưa kịp gì thì một cái bóng đen sượt qua bên cạnh.
“Đồ nghèo rớt! Mày còn dám khóc?”
Một cậu bé to béo lao tới, xô mạnh Noãn Noãn ngã nhào xuống đất.
Tôi lập tức ôm lấy con, đồng thời túm lấy cổ áo cậu bé kia.
Là Tiêu Bân Bân!
10
Mẹ quý tộc đứng bên cạnh đầy đắc ý.
Lúc này, hai người đàn ông từ phía sau bước lên một bước — là vệ sĩ của tôi.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu đừng ra tay, chuyện này tôi muốn tự mình giải quyết.
Mẹ quý tộc bước thêm một bước, môi nhếch lên khinh khỉnh:
“Không phải bày ra vẻ cao sang, không thèm add WeChat của tôi à?
Không phải xe tới trường để ra oai à?
Bảo chị thu tiền hộ tôi là nể mặt rồi đấy nhé!
Còn ra vẻ, mẹ con chị nghèo hèn thế kia…
Không đi nổi Mỹ thì cầu xin tôi một câu, tôi còn giảm giá cho!
Vậy mà còn dám rối trong nhóm, sau lưng nhắn tin mỉa mai tôi!
Cho mặt mà không biết nhận!”
Tôi đứng thẳng người, không một lời,
túm lấy chiếc khăn lụa ta đeo cổ rồi tát thẳng một cái lên mặt!
Cô ta bị tát nghiêng cả đầu, sững sờ tôi, hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Tôi chỉ tay vào mặt ta:
“Mồm hôi thì chui vào bồn cầu rửa đi!
Có mẹ như thì con mới vô giáo dục như !”
Tiêu Bân Bân gào lên lao về phía tôi:
“Tôi đánh chết ! Dám mẹ tôi! Tôi đánh chết !”
Thấy tôi không hề nhúc nhích, cậu ta quay sang Noãn Noãn, nghiến răng:
“Mẹ tao bảo, tại mày nên tao không đi Mỹ!
Mày là đồ nghèo rớt, tao đánh chết mày!”
Tôi lập tức túm cổ áo thằng bé, kéo mạnh và trói nó vào trụ cứu hỏa bên cạnh.
Bân Bân giãy giụa điên cuồng, không thoát ra .
Mẹ quý tộc lao tới phía tôi, tôi tung một cú đá vào bụng dưới của ta.
Cô ta đau đến mức khom người xuống, ôm bụng rên rỉ.
Tôi lấy bình nước của Noãn Noãn, mở nắp:
“Noãn Noãn, tạt thẳng vào mặt nó!”
Noãn Noãn thoáng do dự, tôi đầy ngơ ngác.
Tôi gật đầu ra hiệu, ánh mắt khẳng định với con rằng:
“Làm là đúng. Mẹ cho phép.”
Gương mặt nhỏ nhắn của con chợt nghiêm lại, con cầm bình nước và tạt nửa bình nước ấm vào mặt Tiêu Bân Bân.
Cả mặt thằng bé ướt sũng, quần áo ướt đẫm.
Nó đơ ra ba giây, rồi gào lên như trời sập!
Tôi thấy mẹ quý tộc vừa lăn vừa bò lao tới, quýnh quáng lau nước cho con.
Tôi lạnh giọng:
“Mẹ không ra gì thì con cũng hư hỏng!
Không biết dạy con, thì để tôi dạy thay!”
Mẹ quý tộc điên tiết đến mức mặt tái xanh tay nắm khăn giấy ném thẳng xuống đất:
“Cô, , dám bắt nạt con tôi à?!
Biết tôi là vợ ai không hả?!
Một câu của tôi là đá bay con ra khỏi trường ngay lập tức!
Hồi đó kêu chị phối hợp là nể mặt, giờ chị chết chắc rồi!
Đừng mong bén mảng lại trường mẫu giáo này nữa!”
Tôi lạnh, mắt thẳng ta:
“Tôi sợ quá cơ. Hay là…
Cô gọi Tiêu Mục Dã đích thân chuyện với tôi xem?”
11
Tối hôm đó, tôi vừa tắm cho con vừa trò chuyện cùng bé về những chuyện xảy ra ở trường mẫu giáo.
Noãn Noãn lí nhí kể:
“Mẹ ơi, Tiêu Bân Bân rất hay bắt nạt. Ở trường cậu ấy suốt ngày khoe ba là tổng giám đốc, còn có mấy gọi cậu ấy là đại ca nữa.”
“Hôm nay Bân Bân bảo con là đồ nhà nghèo, không đi nổi Mỹ.
Con là con đi rồi, mà con không thích Mỹ, thế là cậu ta con dối, rồi hắt nước canh vào con, còn dán kẹo mút lên tóc con nữa.
Khi ngủ trưa thì lấy bàn chân thối dí vào mặt con!”
“Con mách giáo, bảo con phải xin lỗi , rằng trẻ con phải đoàn kết thương nhau.
Nhưng… mẹ ơi… con có sai đâu!”
Càng nghe, tôi càng thấy giận sôi máu.
Rõ ràng là giáo viên đang thiên vị và dung túng.
Người lớn có thể quen sống trong thế giới phải phân biệt giai cấp, địa vị,
tôi luôn tin rằng, bất kể ngoài xã hội là ai, chức gì,
khi bước vào cổng trường, chỉ còn một vai trò — là phụ huynh.
Tất cả đều bình đẳng.
Nhưng có lẽ tôi đã quá ngây thơ rồi.
Tôi nhẹ nhàng ôm con, với Noãn Noãn:
“Nếu ai đó cố bắt nạt con, con có quyền phản kháng,
phải biết tự bảo vệ bản thân, không nhẫn nhịn.”
Đúng lúc đó, Tiêu Mục Dã gọi video đến.
Tôi từ chối cuộc gọi, rồi mở trang cá nhân của mẹ quý tộc.
Chỉ hiện 10 tấm ảnh — toàn là ảnh du lịch tạo dáng lố bịch, đeo kính đen, quấn khăn lụa, ưỡn ẹo tạo dáng.
Tôi chọn một tấm coi nhất, gửi qua cho Tiêu Mục Dã.
Bạn thấy sao?