12
Giang Lâm Chu lại hẹn tôi đi chơi, tôi vừa thấy xấu hổ, vừa không dám gặp…
Nhưng lại không kìm lòng .
Sau một hồi lưỡng lự giằng co, tôi vẫn đồng ý.
Chúng tôi hẹn gặp ở rạp chiếu phim.
Tôi cố đến sớm nửa tiếng, tim đập thình thịch như có nai con nhảy múa trong lòng.
Kết quả, vừa thấy tên bộ phim, tôi suýt muốn chết tại chỗ.
《Khu vườn bí mật của học trưởng lạnh lùng》.
Trời ơi, cái truyện này mà cũng có chuyển thể phim sao?!
Tôi len lén liếc sang Giang Lâm Chu — mặt không hề biểu cảm, chẳng ra đang nghĩ gì.
Tôi cắn răng kéo mặt nạ xấu hổ lên, miễn cưỡng bước vào phòng chiếu.
Phim bắt đầu.
Cốt truyện quen thuộc, lời thoại quen thuộc, khiến tôi ngồi co chân muốn chui luôn xuống ghế.
Đến giữa phim, màn hình chiếu cảnh nữ sinh đè nam thần học trưởng xuống giường, vén áo ta — khoe nguyên bộ cơ bụng cuồn cuộn.
Tôi khô cả miệng.
Đúng lúc ấy, Giang Lâm Chu nắm lấy tay tôi, đan mười ngón lại với nhau.
Tôi căng thẳng cực độ, cảm giác tim mình đập lớn đến mức cả rạp nghe thấy.
Anh từ từ nghiêng sang, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi.
“Em có thể… những chuyện đó với .”
???
Chuyện gì cơ?!
Tôi còn chưa kịp phản ứng, lại thêm:
“Những chuyện trong mấy cuốn tiểu thuyết mà em đọc đó…”
Ầm.
Mặt tôi như bị ném lên vỉ nướng, đỏ đến mức sắp cháy.
Tôi lẩm bẩm lí nhí:
“Mà… mấy cuốn em đọc… có quyển… hơi ‘mạnh’ đấy…”
Cơ thể Giang Lâm Chu khựng lại một chút.
Hình như… ấy vừa nuốt nước bọt?
Cổ họng khẽ chuyển , đường viền nơi xương quai hàm lộ rõ dưới ánh sáng mờ ảo trong rạp, trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Sau đó, không thêm gì nữa, chỉ yên lặng tiếp bộ phim.
……
Tôi bắt đầu lo — có khi nào mình lại lỡ lời, khiến khó chịu rồi không?
Tôi chán nản xem hết phim.
Ra khỏi rạp, Giang Lâm Chu dường như lấy hết can đảm.
Anh bất ngờ cắn nhẹ môi dưới, nhỏ giọng :
“Cho dù… có mạnh cỡ nào… cũng .”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên não.
Á á á á! Học trưởng!!
Em chết mất!!
Tôi nhào đến, ôm chầm lấy !
Phiên ngoại – Góc của Giang Lâm Chu
Trong đồ án tốt nghiệp, tôi phải tích hợp một chatbot AI.
Khi test mô hình, tôi tạo đại một tài khoản tên là “Góc tâm sự đêm khuya”, rồi kết nối nó với AI.
Chạy thử thấy không có vấn đề gì, tôi định tắt máy đi ngủ.
Bỗng nhiên, cửa sổ trò chuyện bật lên một tin nhắn:
【Mẹ giỏi quá! Mẹ iu iu nè~】
Tôi sững người.
Cái quái gì ? Đây là loại AI gì mới ra đời à?
Cô ấy líu ríu suốt ngày, giống hệt một sẻ nhỏ, lắm lời kinh khủng.
Hôm nay ăn gì, mai định gì, đọc sách gì, gặp ai…
Cái gì ấy cũng kể với tôi.
Tôi thì luôn yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ đáp lại vài chữ.
Nhưng tôi lại thích giọng của ấy, thích cách ấy chuyện, thích mọi thứ thuộc về ấy.
Tôi lớn lên trong một gia đình nghiêm khắc.
Bố tôi là giáo sư đại học, mẹ là giáo viên trung học.
Họ đặt kỳ vọng rất cao vào tôi, luôn muốn tôi trở thành một người xuất sắc.
Nhà tôi rất hiếm tiếng , càng đừng đến mấy hành thân mật.
Cả nhà ba người, mỗi lần ăn cơm đều yên lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bát đũa va chạm lách cách.
Tôi đã quen với đơn, quen với sự im lặng lạnh lẽo ấy.
Cho đến khi gặp Thẩm Chiêu Chiêu.
Có một hôm, ấy đột nhiên gửi cho tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh, ấy mặc đồ ngủ màu hồng, hướng về ống kính tạo dáng “ye” đáng .
Cổ áo hơi trễ, lộ ra khe ngực mờ mờ, vạt áo hơi ngắn, để lộ một đoạn bụng trắng nõn mềm mại.
Tôi tấm ảnh đó, miệng khô lưỡi đắng, vành tai nóng ran.
Tôi cứ chằm chằm vào màn hình rất lâu, rất lâu.
Trong lòng như có một ngọn lửa bùng cháy.
Cuối cùng, tôi không kiềm mà lưu ảnh lại, đặt hình nền điện thoại, ngày nào cũng lôi ra xem vài lần.
Cô ấy còn kể với tôi về người ấy đang thầm thích.
Cô bảo thích một học trưởng lạnh lùng, người đó rất cao, rất đẹp trai, học giỏi, không chuyện nhiều.
Cô ấy thấy ta thần bí, cuốn hút.
Cô không dám tỏ , sợ bị từ chối.
Tôi vừa nghe, lòng đã thấy cay xè.
Cái học trưởng đó có gì hay? Lạnh lùng?
Làm màu thôi! Cũng chỉ là một tên nhát gan trốn sau màn hình giống tôi!
Tôi ghen, tôi đố kỵ.
Tôi chỉ muốn lao thẳng tới trước mặt , hét lên:
“Người trò chuyện với em mỗi đêm là đây! Người luôn quan tâm em là đây!”
Nhưng… tôi không dám.
Tôi sợ… nếu biết sự thật, sẽ ghét tôi.
Vậy nên tôi chỉ có thể nghe trong câm lặng, tim như bị kim đâm từng nhát.
Nhưng rồi, tôi lại bắt đầu hy vọng.
Bởi vì… người học trưởng ấy miêu tả, quá giống tôi.
Chiều cao, ngoại hình, tính cách, cả cái kiểu ít nữa… tất cả đều giống y chang.
Chẳng lẽ… người ấy thích là tôi?
Một tia hy vọng len lỏi vào tim tôi, như một vệt sáng nhỏ trong bóng đêm.
Từ đó, tôi bắt đầu trả lời tin nhắn của ấy cẩn thận hơn, tinh tế hơn, cố gắng quan tâm cảm của nhiều hơn.
Tôi nghĩ, nếu người ấy thích thật sự là tôi… thì tốt biết bao.
Chúng tôi gần như không có điều gì là không thể với nhau.
Có một ngày, ấy đột nhiên gửi cho tôi một tập tin Word.
Tên là: 《Khu vườn bí mật của học trưởng lạnh lùng》.
Tôi tò mò mở ra xem — và mặt tôi đỏ bừng ngay tức khắc.
Cái… cái gì trời!!!
Toàn là mấy cảnh miêu tả trần trụi, tưởng tượng thì táo bạo, ngôn từ thì không thể đỏ mặt hơn.
Tôi xem mà tim đập dồn dập, mặt đỏ tai nóng.
Con nhóc này… trong đầu rốt cuộc nghĩ cái gì hả?!
Tôi đỏ mặt đến tận mang tai, mà vẫn ráng xem tiếp.
Kết quả?
Quá hay luôn!
Tôi coi một lèo tới sáng, mà mới chỉ hết… một nửa!
Buổi sáng, đầu óc tôi mơ mơ màng màng, định gửi tài liệu sang “Trợ lý truyền file” để lưu lại.
Ai ngờ… thức đêm quá nhiều, não sương mù luôn rồi, tay nhanh hơn não, lại gửi nhầm vào group đề án tốt nghiệp của nhóm!
“Ầm” một tiếng — cả nhóm nổ tung.
Câu view, cợt, chụp màn hình, chia sẻ… tới tấp như pháo Tết.
Tôi chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ.
Xong rồi, tiêu rồi.
Cái hình tượng học trưởng lạnh lùng tôi gầy dựng bao lâu nay… tan thành mây khói.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là — tôi không hề tức giận.
Thậm chí, còn có chút… ngọt ngào?
Tôi nghĩ… đây chính là cảm giác khi có , phải không?
Dù có chút phiền toái, … ấm lòng lắm.
Nhưng rồi, Chiêu Chiêu lại giận tôi.
Vì… tôi lỡ phát bản ghi âm ấy hát “Trên đời này chỉ có mẹ là tốt” lên phát thanh trường.
Chết thật. Lẽ nào… từ giờ ấy không bao giờ chuyện với tôi nữa?
Tôi lặng lẽ ghi lại từng đoạn chat của chúng tôi vào sổ tay.
Mỗi trang, tôi đều vẽ một mèo con đang khóc.
Tôi lẩm bẩm trong lòng:
“Chiêu Chiêu, đừng gọi là mẹ nữa… thích em mà!”
Tôi không thể tiếp tục trốn nữa.
Tôi muốn đi tìm ấy, muốn rõ tất cả!
Tôi phải xin lỗi. Tôi phải tỏ !
Tôi đi mua một bó hoa hồng thật to, rồi còn tự tay một chiếc bánh kem dâu tây.
Khi ấy thấy tôi, ấy hơi ngơ ngác.
Tôi xin lỗi — và ấy đã tha thứ.
Tôi hẹn ấy đi ăn cá nấu cay — ấy đồng ý.
Đó là cuộc hẹn đầu tiên trong đời tôi.
Quãng thời gian ăn món cá hôm đó…
Chắc là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời tôi.
Chiêu Chiêu bị cay đến mức môi đỏ rực, mà đáng vô cùng.
Tôi đưa khăn giấy cho , rót nước, ngắm gương mặt mãn nguyện của ấy, lòng tôi cũng thấy ấm áp không tả .
Nhưng… ai ngờ , bữa ăn đó lại trở thành “bữa cuối cùng” của chúng tôi?
Khi ra khỏi quán, trời đã tối.
Đèn đường kéo bóng hai đứa tôi thành những vệt dài dưới đất.
Tôi lấy hết dũng khí, định nắm tay ấy.
Ngay lúc ấy — ấy đột ngột dừng lại, cúi đầu, khẽ :
“Này… học trưởng, từ giờ… đừng tìm em nữa.”
Tôi như bị sét đánh.
Cả người chết lặng.
“Tại… sao ?”
Tôi lắp bắp hỏi, giọng run run.
Cô ấy ngẩng lên tôi một cái, rồi nhanh chóng cúi xuống, mắt hoe đỏ:
“Không… không có gì… chỉ là… em cảm thấy, tụi mình… không hợp.”
“Không hợp.”
Ba chữ đó như dao găm đâm thẳng vào tim tôi.
Chúng tôi đã cùng trò chuyện, cùng chia sẻ bí mật, đã cùng đi qua biết bao điều…
Sao lại… không hợp?
Tôi muốn giải thích, muốn giữ ấy lại — ấy không cho tôi cơ hội.
Nói xong, ấy quay người chạy mất, bỏ lại tôi đứng đó như một thằng ngốc.
Tôi… thất rồi.
Tôi đi uống rượu.
Tôi còn suýt bị một nữ tổng tài khí chất bức người trong bar dắt đi luôn…
Mấy người phụ nữ bây giờ… rốt cuộc là sao ?!
Nhưng… cho dù như thế, tôi vẫn không ngừng thích Chiêu Chiêu.
Cô ấy muốn ăn hoành thánh nhân đầy — tôi lập tức lén lút đi xin vào chân phụ bếp ở căn-tin.
[Hoàn]
Bạn thấy sao?