3
Sáng hôm sau, quản lý ký túc xá ở tầng dưới bỗng hét toáng lên:
“Thẩm Chiêu Chiêu! Có người gửi đồ cho em nè!”
Giọng to đến mức cả tòa nhà đều nghe thấy.
Tôi đặt điện thoại xuống, xỏ dép chạy ngay xuống lầu.
Trên bàn của quản lý là một chiếc bình giữ nhiệt siêu to.
Màu hồng, bên ngoài còn in hình một heo con siêu dễ thương.
Tim tôi bỗng thấy ấm áp.
Chắc chắn là mẹ rồi!
Chỉ có mẹ mới chu đáo như , biết tôi thích gì.
Tôi nôn nóng mở nắp bình.
Một làn hương đường đen ngào ngạt bốc lên.
Nóng hổi, thơm lừng.
Bên trong là một bình trà sữa trân châu đường đen đầy ắp.
Vị ngọt dịu của đường nâu hòa quyện cùng hương béo ngậy của sữa.
Những viên trân châu đen óng ánh, căng mọng, lấp ló trong hơi nóng, rung rinh như đang nhảy múa.
Ngon đến mức như thiên đường nhân gian!
Tôi không kìm , húp ngay một ngụm.
Vị của hạnh phúc.
Đúng là, trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất!
Về lại ký túc xá, tôi ngồi vào ghế, nhấp từng ngụm trà sữa nhỏ.
Đột nhiên, cùng phòng Lâm Hiểu ghé sát lại, thần thần bí bí :
“Chiêu Chiêu, cậu biết không? Giang Lâm Chu có rồi đấy!”
Tôi suýt nữa phun hết ngụm trà sữa vừa uống.
“Khụ khụ… cậu gì cơ?”
“Thật mà! Bạn cùng phòng của ảnh đó, bảo tối qua ảnh tự nấu cả nồi trà sữa trân châu để đem cho !”
Lâm Hiểu mặt mày đầy vẻ hóng hớt.
Đầu tôi như có tiếng “ong” vang lên.
Giang Lâm Chu? Nam thần lạnh lùng mà lại tự tay nấu trà sữa cho ? Không thể nào!
Anh ấy nổi tiếng là “băng sơn học bá” cơ mà.
Nghe , số lượng nữ sinh bị từ chối có thể xếp hàng chạy ba vòng quanh sân trường.
Có gửi thư , không thèm lấy một cái, vứt thẳng vào thùng rác.
Có mang bữa sáng đến, chẳng lấy một lời cảm ơn, quay lưng đi luôn.
Có người còn giả vờ vấp ngã trước mặt để ý.
Kết quả, lạnh như băng đi thẳng qua không hề dừng lại đỡ lấy, để đó bị người ta nhạo muốn độn thổ.
Một người như , sao có thể vì mà nấu trà sữa? Mặt trời mọc đằng Tây mất rồi!
Tôi ly trà sữa trân châu đường đen trong tay, đột nhiên thấy chẳng còn ngon nữa.
Thì ra… Giang Lâm Chu cũng có thể dịu dàng.
Cũng có thể chu đáo.
Cũng có thể những việc ngọt ngào cho người mình .
Chỉ là… người đó không phải tôi.
Nước mắt tôi, không kìm mà rơi xuống.
Mối đầu đáng thương của tôi…
còn chưa kịp bắt đầu, đã vội vã kết thúc rồi.
4
Màn hình điện thoại sáng lên.
Là tin nhắn từ tài khoản công cộng “Góc tâm sự đêm khuya”.
Tôi vừa khóc vừa gõ, trút hết nỗi ấm ức, đau lòng và không cam tâm của một kẻ thất vào đó.
Nó vẫn luôn lặng lẽ lắng nghe.
Thỉnh thoảng mới trả lời một câu: 【Ừm.】
Hoặc: 【Mình ở đây.】
Lại hoặc: 【Đừng buồn.】
Tuy đơn giản, lại khiến tôi cảm thấy an lòng một cách kỳ lạ.
Giống như một ngọn đèn le lói trong bóng tối — yếu ớt thôi, mà vẫn đem lại một tia hy vọng.
Tôi gửi xong câu cuối cùng, mới phát hiện đã hơn hai giờ sáng.
Tôi nhắn:
【Mình đi ngủ đây. Cảm ơn cậu đã nghe mình nhiều như . Chúc ngủ ngon.】
Nó đáp lại:
【Chúc ngủ ngon.】
Tôi đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Bỗng dưng, một dòng ấm nóng dâng lên từ bụng dưới.
Tôi khựng lại.
Xong rồi, tới tháng rồi.
Tôi mà đến tháng là đau như chết đi sống lại.
Lần này còn gặp đúng lúc thất .
Thật sự là họa vô đơn chí.
Tôi gượng gạo bò dậy, thay quần lót sạch.
Rồi lại cầm điện thoại, gửi thêm một tin cho “Góc tâm sự đêm khuya”:
【Tớ tới tháng rồi… đau quá đi mất. Là con thật rắc rối, mỗi tháng đều phải chịu đựng thế này. Hu hu hu…】
Gửi xong, tôi mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa của quản lý ký túc xá đánh thức tôi.
“Thẩm Chiêu Chiêu! Có đồ gửi cho em nè!”
Tôi lồm cồm bò dậy, mở cửa.
Cô quản lý lại đưa cho tôi một bình giữ nhiệt.
Chẳng lẽ lại là mẹ gửi đến?
Tôi mở nắp bình.
Một làn mùi thuốc bắc nồng đậm xộc lên mũi.
Xen lẫn trong đó là hương ích mẫu thảo thoang thoảng.
Là thuốc trị đau bụng kinh!
Quả nhiên, trên đời này người tôi nhất vẫn là mẹ!
Mẹ tôi lúc nào cũng chu đáo đến thế, luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần nhất, mang đến sự ấm áp nhất.
Tôi suýt khóc vì cảm .
Tôi cầm lấy bình, ực ực uống một hơi.
Thuốc hơi đắng, nhiều hơn cả là ấm áp.
Cảm giác ấm nóng ấy lan từ cổ họng, chảy xuống dạ dày, rồi lan khắp toàn thân.
Tôi cảm thấy như sống lại.
Uống xong, tinh thần tốt hơn hẳn.
Tôi chỉnh đốn lại một chút rồi đến lớp.
Trên đường đi, ngang qua hành lang, tôi lại thấy Giang Lâm Chu.
Chỗ đứng như biến thành phim trường của phim thần tượng.
Chỉ là lần này, trên mặt có hai quầng thâm mắt rõ to, vẻ điển trai vẫn không hề giảm sút.
Tôi lặng lẽ bước qua không dám thẳng vào .
Đột nhiên, Lâm Hiểu từ phía sau chạy lên, kéo tay tôi lại.
Cô ấy thì thầm đầy thần bí:
“Chiêu Chiêu, biết tin gì chưa? Nghe Giang Lâm Chu hôm qua nấu thuốc bắc cho đó!”
Toàn thân tôi chấn .
Nấu thuốc bắc?
Lâm Hiểu tiếp tục:
“Nghe ảnh tra cả đống sách Đông y, còn chạy đi tiệm thuốc mua hơn chục loại dược liệu. Thức trắng cả đêm để nấu luôn đó! Hình như là thuốc điều hòa kinh nguyệt.”
Tôi hoàn toàn câm nín.
Giang Lâm Chu? Anh ta mà đi nấu thuốc cho con ? Điều hòa kinh nguyệt á?
Vì một mà cúi mình đến mức này?
Tính cách ấy sụp đổ mất rồi!
Không thể nào!
Rốt cuộc là nào mà… may mắn đến thế chứ?!
5
Tức chết tôi rồi!
Vừa về đến ký túc xá, tôi lập tức mở “Góc tâm sự đêm khuya”, chưa gì đã mắng xối xả:
【Cậu có biết không, Giang Lâm Chu dám nấu thuốc bắc cho khác đó!】
【Anh ta còn là người không ?!】
【Với mình thì lạnh như băng, giờ lại đối xử dịu dàng với người ta như thế!】
【Mình ghét ta chết mất!】
【Giang Lâm Chu đúng là đồ heo tệ bạc! Đồ mặt lạnh đáng ghét! Đồ máu lạnh vô tâm!】
Tôi gửi liền một mạch mấy chục tin nhắn, trút hết mọi nỗi uất ức và phẫn nộ.
Vậy mà phía bên “Góc tâm sự đêm khuya” vẫn im thin thít, không phản hồi.
Rất lâu sau.
Lâu đến mức tôi tưởng nó không định trả lời nữa.
Nó mới gửi một câu:
【Dạo này đọc mấy truyện nữ chính “thuần phục học trưởng lạnh lùng” à?】
Hả? Tôi sững người.
Sao tự dưng hỏi cái này? Định chuyển chủ đề à? Không muốn để tôi chửi tiếp Giang Lâm Chu sao?
Hừ! Không đời nào! Tôi cứ chửi đó! Tôi phải cho cậu biết tôi tức đến cỡ nào!
Tôi nhếch môi lạnh.
Bắt đầu điên cuồng gửi tin tiếp cho “Góc tâm sự đêm khuya”:
【Gần đây mình đọc nhiều lắm luôn!】
【《Cô vợ nhỏ của học trưởng lạnh lùng: Đêm nào cũng cưng chiều》】
【《Học trưởng bá đạo tôi: Sủng đến 99 lần!》】
【《Học trưởng, hư quá: Nhẹ chút, đau đó…》】
Tôi gửi hết tất cả những truyện ngôn cẩu huyết mình đã đọc gần đây.
Không sót một quyển.
Tôi còn cố chọn mấy truyện có tiết “căng đét”, thật sự “cẩu huyết” tới cực độ.
Càng gửi tôi càng phấn khích, càng gửi mặt càng nóng bừng.
Cảm giác như bản thân cũng hóa thành nữ chính trong truyện.
Còn học trưởng lạnh lùng kia… chính là Giang Lâm Chu.
Tôi tưởng tượng cảnh ta ép tôi vào tường, cúi đầu hôn tôi thật sâu.
Cảm nhận hơi thở của ấy, độ ấm của ấy, cả mùi hương trên người ấy…
Thậm chí tôi còn như cảm nhận đôi môi của , nhẹ nhàng chạm vào môi tôi…
Tôi hoàn toàn chìm đắm trong tưởng tượng ấy, không cách nào thoát ra.
“Góc tâm sự đêm khuya” bên kia thì lâu lắm không thấy tĩnh gì.
Cuối cùng… gửi lại một biểu cảm: (mèo con lau mồ hôi)
Bạn thấy sao?