Mẹ Ơi Đừng Là [...] – Chương 1

Mẹ tạo cho tôi một tài khoản AI “góc tâm sự nhỏ”.

Từ đó, ngày nào tôi cũng nhắn tin cho nó.

【Mẹ ơi, bé con tăng cân rồi nè!】

(đính kèm một tấm ảnh mặc đồ ngủ bị ôm chặt đến lộ hết đường cong)

【Mẹ ơi, con tới tháng rồi, muốn xoa bụng quá…】

【Mẹ ơi, con thích một đàn lạnh lùng cao ráo!】

Tôi chia sẻ mọi thứ với nó, như trút hết ruột gan.

Cho đến một ngày nọ, đàn lạnh lùng mà tôi thầm thương chặn tôi lại trong căng tin:

“Bé con, không muốn mẹ em nữa đâu… trai em không?”

Cùng lúc đó, mẹ tôi cũng nhắn tin tới:

【Bé con, cái app ‘Góc tâm sự nửa đêm’ dùng ổn không?】

Cái gì cơ?!

Không phải là ‘Góc tâm sự đêm khuya’ à?!

Vậy rốt cuộc bấy lâu nay tôi đã nhắn tin cho ai thế này… Trời ơi, sụp đổ mất rồi!!

1

Mẹ tôi – Thẩm – là một lập trình viên ở đại công ty, sở thích thường ngày là tự viết đủ loại “tiểu ứng dụng ngốc nghếch” cho cả nhà dùng.

Lần này bà lại nghĩ ra trò mới – một tài khoản công cộng tên là “Góc tâm sự nửa đêm”.

Nghe bên trong tích hợp một con chatbot AI phiên bản mới nhất, có thể trò chuyện 24/7, giúp giải tỏa nỗi buồn.

Hừ, cái gọi là “phiên bản mới nhất” của mẹ tôi, ai tin nổi chứ!

Lần trước bà còn thề thốt ứng dụng “thực đơn thông minh” bà mới viết sẽ cứu rỗi các đầu bếp nghiệp dư. Kết quả?

Suýt chút nữa nổ cả căn bếp của tôi!

Nhưng gần đây đúng là tôi đang khá phiền muộn.

Ban ngày ở căn tin, tôi vô giẫm phải chân của đàn lạnh lùng Giang Lâm Chu. Ánh mắt tôi lúc đó… như thể có thể đóng băng cả linh hồn.

Thầm thích người ta, mà lại bị người ta với ánh mắt chán ghét… Hu hu, trái tim “ heo nhỏ” của tôi tan vỡ mất rồi.

Tối về nằm trằn trọc mãi không ngủ .

Thôi kệ, liều , xem như “thí nghiệm bất đắc dĩ”, tôi ấn theo dõi cái gọi là “Góc tâm sự đêm khuya” đó.

Vừa theo dõi xong, khung trò chuyện lập tức hiện ra một dòng tin nhắn:

【Chào , mình là hốc cây nhỏ dành riêng cho . Dù có phiền muộn gì, đều có thể tâm sự với mình nhé~】

Giọng điệu mềm mại, dịu dàng như có thể vắt ra nước.

Tôi thấy ấm lòng, lập tức đáp lại:

【Mẹ giỏi quá! Mẹ iu iu nha~】

Tin nhắn gửi đi rồi mà khung chat bên kia im re.

Tôi hơi ngẩn người. Gì trời?

Chẳng lẽ AI của mẹ tôi bị lỗi?

Kết nối không thành công?

Đang tính thoát ra thì bỗng khung trò chuyện nhảy lên một tin mới:

【…Mẹ á?】

Xem ra vẫn kết nối .

Tôi lập tức hứng chí, gõ tiếp:

【Mẹ đúng là đỉnh thật đó! Bé con sẽ luôn mẹ!】

Bên kia lại im vài giây.

Cuối cùng mới lòi ra một dòng:

【…Bé con?】

Con chatbot này phản ứng có hơi chậm…

Nhưng mà, cũng đáng phết.

Tôi quyết định “huấn luyện” nó đàng hoàng một chút.

Thế là tôi gửi:

【Bé con chính là em nè bảo bối Tiểu Chiêu Chiêu của mẹ đó~】

Ánh sáng nhè nhẹ từ màn hình điện thoại hắt lên mặt tôi.

【…Thẩm Chiêu Chiêu?】

Hả?

Nó đoán trúng tên tôi luôn rồi?!

【Aaaa! Mẹ nhận ra em rồi hả! Mẹ giỏi quá đi mất!】

Tôi phấn khích suýt nữa nhảy bật khỏi giường.

Không hổ danh là AI “mẹ thương”!

Con chatbot này cũng thông minh ghê gớm luôn đó chứ!

【Khuya rồi còn chưa ngủ, có tâm sự gì sao?】

Bị nó hỏi , chút ấm ức trong lòng tôi chẳng giấu nổi nữa.

Dù sao cũng chỉ là một con chatbot, có gì mà không thể ?

【Thật ra… hôm nay bị người em thầm thích lườm một cái.】

【Em có người thầm thích à? Ai thế?】

【Là một đàn , lạnh lùng lắm.】

Tôi bắt đầu kể chi tiết chuyện xảy ra hôm nay.

Buổi trưa, khi đang xếp hàng lấy cơm trong căn tin, tôi vô giẫm phải chân một chàng.

Lại là Giang Lâm Chu!

Tôi sợ đến hồn vía lên mây, líu ríu xin lỗi mãi.

Kết quả, chỉ lạnh lùng tôi một cái, rồi quay người bỏ đi, không lấy một lời.

Ánh mắt đó như lưỡi dao băng, đâm thẳng vào tim tôi, nhói đau luôn ấy.

Tôi hỏi:

“Mẹ xem, ấy có phải ghét em rồi không?”

Tôi còn hỏi con chatbot có cách nào khiến Giang Lâm Chu có thiện cảm với tôi không.

Bên kia im lặng tới ba phút, lâu tới mức tôi cứ tưởng nó lại “đơ” rồi.

Cuối cùng, nó gửi cho tôi một file tên là “Cẩm nang giao tiếp xã hội”.

Tôi mở ra xem thì thấy toàn chữ là chữ, chi chít đầy trang.

Nào là “lắng nghe tích cực”, “khen ngợi chân thành”, “giữ nụ thường trực”…

Nghiêm túc quá đi!

Mấy cái đó sao mà hợp với đứa mắc chứng sợ xã hội như tôi chứ?

Tôi nhắn lại rằng, thôi chắc em đi đọc mấy tiểu thuyết kiểu “thuần phục nam thần băng giá” cho thực tế hơn…

Bên “Góc tâm sự đêm khuya” im lặng thật lâu.

Cuối cùng, chỉ trả lời vỏn vẹn một biểu cảm:

【……】

2

Bảy giờ sáng, chuông báo thức vang đúng giờ.

Tôi vật vã bò dậy khỏi giường, việc đầu tiên là với lấy điện thoại.

Mở “Góc tâm sự đêm khuya”, theo thói quen gõ một dòng:

【Mẹ ơi, buổi sáng tốt lành!】

Gần như ngay lập tức, khung trò chuyện bật lên một tin nhắn:

【Chào buổi sáng.】

Ơ? Hôm nay nhanh thế? Ứng dụng tối ưu lại rồi à?

Tôi tiện tay chụp bữa sáng trên bàn — một phần bánh mè chiên và sữa đậu nành — rồi gửi qua “Góc tâm sự đêm khuya”, kèm theo một câu than vãn:

【Bánh mè chiên quá nhiều dầu, dạo này lại béo lên nữa rồi.】

Bên kia, cũng nhanh chóng gửi lại một bức ảnh.

Trên chiếc đĩa tinh tế là thịt xông khói, bánh mì nướng và một ly nước cam.

Bữa sáng kiểu Tây điển hình, trông vừa ngon vừa lành mạnh.

【Mập tới mức nào rồi?】

“Góc tâm sự đêm khuya” bất ngờ hỏi.

Đúng lúc, bộ đồ ngủ mùa hè tôi đặt hôm qua vừa giao tới.

Tôi nôn nóng xé bao bì, mặc thử ngay.

Quả nhiên… hơi chật thật.

Phần ngực bị bó căng thấy rõ, bụng cũng lồi ra một chút.

Tôi thở dài, cầm điện thoại lên, chụp một tấm.

Rồi như có ma xui quỷ khiến, tôi gửi luôn tấm ảnh đó cho “Góc tâm sự đêm khuya”.

Vừa gửi xong là hối hận ngay.

Gửi ảnh như cho AI gì không biết?

Bên kia vẫn im thin thít.

Có khi con AI này không nhận dạng ảnh đâu nhỉ?

Tôi quăng điện thoại sang một bên.

Rửa mặt xong, tôi vội vã ra khỏi nhà để kịp tiết học chung.

Trên đường đi, tôi vẫn đang nghĩ về sự “khác thường” của “Góc tâm sự đêm khuya”.

Phản hồi hôm nay nhanh lạ thường.

Nhanh đến mức không giống một con chatbot chút nào.

Sắp đến lớp thì từ xa, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.

Giang Lâm Chu!

Anh ấy đang đứng cuối hành lang, tay cầm một quyển sách.

Cảnh tượng đó… y như bước ra từ phim thanh xuân vườn trường.

Tôi khựng lại, tim đập thình thịch.

Không biết ấy có để ý thấy mình không?

Khi tôi còn đang do dự có nên chào không, thì Giang Lâm Chu bất ngờ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong không trung.

Anh ấy thấy tôi rồi.

Rồi… ấy vội quay mặt đi, vành tai bỗng đỏ ửng.

Tôi chết trân tại chỗ.

Đây là… phản ứng gì ?

Chẳng lẽ… ấy thật sự ghét mình?

Đến cũng không muốn ?

Tim tôi như rơi xuống đáy vực.

Một cảm giác mất mát tràn ngập.

chứ!

Tức muốn khóc!

Tôi xụ mặt bước vào lớp, tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống.

Suốt cả tiết học, đầu óc tôi cứ quanh quẩn mãi chuyện đó.

Càng nghĩ càng tức.

Tan học, tôi quay về ký túc xá, việc đầu tiên là mở “Góc tâm sự đêm khuya”, gõ một tràng giận dữ:

【Cái tên mặt lạnh chết tiệt kia! Đồ mặt đơ đáng ghét! Ghét thì đại ra đi! Tức chết tôi rồi!!!】

Tôi dồn hết nỗi bực tức, trút vào những dòng tin nhắn đó.

Bên kia vẫn im lặng.

Lâu tới mức tôi tưởng nó “đơ” tiếp.

Đột nhiên, khung chat hiện lên một tin nhắn:

【Em không béo lắm đâu.】

Tôi ngẩn người.

Đây là… đang an ủi tôi sao?

Cơn giận của tôi vơi đi hơn nửa.

Trong lòng chợt thấy ấm áp.

【Mẹ tuyệt nhất! Mẹ dịu dàng quá đi mất! Mẹ là của Tiểu Chiêu Chiêu! Thèm uống trà sữa trân châu đường đen mẹ nấu quá à!!!】

Tôi nhanh chóng đáp lại, không tiếc lời “nịnh nọt”.

Bên kia lại im lặng lần nữa.

Lần này thì… im hẳn luôn rồi.

Tôi đoán, chắc nó bị khí thế của tôi dọa sợ rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...