Mẹ Ơi, Đừng Đâm [...] – Chương 3

Tôi bật âm lượng lớn lên, giơ điện thoại ra trước mặt bà, để cho bà rõ, tôi lên: "Con đang học bài!!!"

 

Bà ấy rõ ràng đã thấy, vẫn ngang ngược : "Mày bật điện thoại thế thì sao tao biết mày đang chơi hay đang học ?"

 

"Mày mua thêm vài quyển sách, thêm mấy tờ đề không phải sẽ hiệu quả hơn học trên mạng thế à?"

 

Bà ấy không ngừng lải nhải, tiếng trong gian phòng nhỏ hẹp tạo thành tiếng vang, giọng bà ấy vang lên, đập vào vách tường, dội lại vào tai tôi.

 

Nó khiến cho từng câu từng chữ của bà ấy trở nên vô cùng rõ nét, ép cho tôi không còn đường thoát.

 

Tôi ném điện thoại "Bộp" một tiếng lên bàn, nổi nóng hỏi bà ấy: "Mẹ đã từng thi bao giờ chưa? Mẹ thậm chí đã từng học đại học bao giờ chưa? Mẹ chẳng hiểu cái gì hết, mẹ đừng có mà…”

 

Tôi còn chưa dứt lời, giây tiếp theo, bà ấy đã hét lên.

 

Tôi ngẩn người.

 

Bà ấy dùng cách này ép tôi im miệng.

 

Bà ấy tôi mất dạy, sao dám dùng thái độ này chuyện với bà ấy.

 

Bà nắm lấy cổ áo tôi, như người bị tâm thần gào ầm lên.

 

Hốc mắt bà ấy đỏ bừng, cả gương mặt vặn vẹo, trông như thể lúc này đây bà ấy là người khổ sở, oan ức nhất thế giới này.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi tự hỏi, chẳng phải người nên cảm thấy oan ức là tôi à?

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ấy nhanh chóng lê dép loẹt quẹt ra than phiền với bố tôi.

 

Bà ấy tủi thân : "Con ông tính không ai chịu nổi nữa rồi, tôi thấy nó chỉ chăm chăm chơi điện thoại mới vài câu."

 

“Thế mà nó đã nổi giận, ném đồ đạc linh tinh, lại còn mắng chửi tôi, đuổi tôi ra hỏi phòng nó.."

 

Tôi buông lỏng nắm một cách yếu ớt.

 

Bà ấy dùng quan điểm đạo đức của một người mẹ khiến mọi lập luận vào lời giải thích của tôi trở nên vô nghĩa.

 

Ngoại trừ thỏa hiệp ra, tôi chẳng còn gì nữa.

 

Từ khi tôi còn bé, bà ấy đã hành xử như thế rồi.

 

Khi tôi học trung học, trọ ở trường, trường học không cho dùng điện thoại di , dùng trộm mà không ảnh hưởng tới chuyện học hành thì thầy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

Một hôm lúc tối chuẩn bị rời nhà, bà ấy đột ngột kiểm tra cặp sách của tôi.

 

Tôi đã với bà ấy, trường học đúng là không cho phép, mang theo cũng không sao.

 

Huống chi tôi sẽ không vì dùng điện thoại mà ảnh hưởng đến chuyện học hành, chỉ là thi thoảng tôi muốn lên mạng học bài, tìm thêm đề hoặc là nghe một vài bài hát.

 

Nhưng bà ấy không tin.

 

Bà ấy cùng tôi đi đến trường, lao vào phòng việc hỏi thầy giáo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...