Tôi không buồn để tâm đến đạn mạc nữa, toàn thân run lên vì tức giận.
Phó Cẩn Xuyên bị dẫn ra ngoài.
Hy Hy tiến lên, vung tay tát thẳng vào mặt hắn một cái thật mạnh.
Người nhà họ Phó mãi sau mới tới nơi.
Ánh mắt Phó Vĩnh Xương nặng trĩu, chằm chằm vào con trai mình, nghiến răng mắng:
“Đồ súc sinh! Quỳ xuống xin lỗi Hy Hy ngay!”
“Tôi xin lỗi thì có ích gì, pháp luật để gì?” – tôi ôm chặt Hy Hy vào lòng, giọng lạnh lùng –
“Lão Phó, lần này tôi tuyệt đối không nể mặt nữa.
Anh tự liệu lấy.”
11
Dưới áp lực từ nhiều phía, cuối cùng Phó Vĩnh Xương đã trục xuất Phó Cẩn Xuyên khỏi nhà họ Phó, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản đứng tên hắn.
Nhưng tất cả những điều đó là sau khi hắn bị tạm giam mười lăm ngày.
Ôn Hinh cũng bị giam giữ bảy ngày.
Cô ta thả ra trước, vẫn không cam lòng, lại tìm đến tôi để “lý luận”.
“Thẩm Tụng Duy!
Cô chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi thôi!
Dựa vào cái gì mà dám hỏng cốt truyện do tôi sắp đặt?”
Cô ta đúng là đã điên thật rồi, vẫn còn chìm đắm trong thế giới cốt truyện mà chính mình tạo ra.
Tôi lạnh lùng ta:
“Cô có nhiệm vụ gì à?
Chỉ cần để cốt truyện diễn ra đúng theo nguyên tác là có thể hoàn thành nhiệm vụ, rồi quay về thế giới của mình sao?”
Những ngày gần đây, tôi cũng bắt đầu tìm hiểu mấy thứ như hệ thống đạn mạc, hệ thống công lược, hay trọng sinh gì đó trong mấy quyển tiểu thuyết kia.
Mặc dù thấy vô lý hết sức, sự thật là — hiện giờ tôi đúng là có thể thấy đạn mạc.
“Em không quay về nữa, cũng không muốn quay về.” – Ôn Hinh tôi, ánh mắt kiên định –
“Bây giờ em chính là nữ chính của Cẩn Xuyên. Em nhất định sẽ ở bên ấy, cùng ấy đứng lên lại.”
“……”
Được thôi.
“Từ giờ nếu hoàn toàn là người của thế giới này, thì cũng nên tuân theo quy tắc của thế giới này.”
“Ở đây, không còn là tác giả nữa, mà chỉ là một người bình thường.”
“Tôi còn chịu gặp đã là nhân từ lắm rồi. Thu lại những suy nghĩ viển vông của đi.”
“Cho dù tôi có đồng ý đưa cổ phần cho hai người các người, khởi nghiệp cũng không hề đơn giản như trong truyện của viết đâu.”
Tôi không cho Ôn Hinh thêm bất kỳ cơ hội nào để mở miệng, ra lệnh cho người đuổi ta ra ngoài, đồng thời dặn rõ:
“Từ nay về sau nếu ta đến nữa, đuổi thẳng, không cần thông báo.”
Tôi không có thì giờ để lãng phí vào một kẻ không đáng như ta.
……
Sau khi Phó Cẩn Xuyên thả ra, hắn lập tức tìm đến Hy Hy.
Lúc này, dáng vẻ bất cần ngày xưa đã hoàn toàn biến mất.
Trông hắn có phần thảm , thậm chí là luống cuống, nhếch nhác và đáng thương.
“Hy Hy, đến để xin lỗi em.”
Hy Hy lạnh lùng hắn:
“Phó Cẩn Xuyên, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của , và tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ.
Anh đi đi.
Đừng để tôi phải thấy mặt thêm lần nào nữa.”
“Đừng để tôi phải thấy mặt thêm lần nào nữa.” – Hy Hy lạnh lùng .
Nhưng Phó Cẩn Xuyên vẫn còn giữ chút hy vọng cuối cùng:
“Em thật sự… không còn thích một chút nào sao?”
“Không thích.” – giọng Hy Hy vẫn lạnh như băng, lần này còn mang theo cả sự cứng cỏi mà trước đây chưa từng có
“Phó Cẩn Xuyên, tôi thừa nhận trước đây tôi từng thích .
Nhưng bây giờ thì không.
Và sau này… cũng sẽ không bao giờ nữa.
Anh đi đi.”
Phó Cẩn Xuyên chậm rãi quỳ xuống trước mặt :
“Hy Hy, cho thêm một cơ hội… không?”
“Anh nghĩ tôi sẽ cho một kẻ từng có ý định cưỡng ép tôi cơ hội à?” – Hy Hy bước đến gần, cúi mắt người đàn ông đang quỳ trước mặt mình –
“Hơn nữa… dù có ưu tú đến đâu, thì cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi.
Phó Cẩn Xuyên, ngay từ đầu, đã không xứng với cảm của tôi.”
Cô không hắn thêm một lần nào nữa, xoay người bước đi, không hề ngoái đầu lại.
Phó Cẩn Xuyên đứng dậy thật chậm, theo bóng lưng Hy Hy rất lâu, cuối cùng cũng rời khỏi.
……
Tôi tắt màn hình theo dõi, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi, trong đoạn ghi hình ấy, tôi thật sự thấy một dáng vẻ mới mà trước đây chưa từng thấy ở Hy Hy.
Con bảo bối của tôi… cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
Nó đã biết rõ điều mình muốn — và điều mình không cần.
【Gì đây trời? Sao chuyển sang truyện “truy thê hỏa táng tràng” rồi ?】
【Bất kể truyện này là thể loại gì, hiện tại Chu Doanh Hy mới thật sự là nữ chính lớn.】
【Phó Cẩn Xuyên đúng là không xứng với Chu Doanh Hy chút nào.】
【Chỉ có mình tôi muốn con của Thẩm Tụng Duy thôi sao?】
【Mẹ ơi, con nè con là đứa con thất lạc bao năm của mẹ đó!】
12
Từ sau hôm đó, tôi không còn gặp lại Phó Cẩn Xuyên và Ôn Hinh nữa.
Nhưng thông qua đạn mạc, tôi vẫn liên tục nhận tin tức về hai người đó.
【Tác giả đúng là Phó Cẩn Xuyên đến mù quáng, đến nước này rồi mà vẫn không chịu buông.】
【Chứ nếu không phải bị tác giả xúi giục, thì đang sống sung sướng trong nhà họ Phó, ăn ngon mặc đẹp, không phải lo chuyện gì, một “quý nhân rảnh rỗi” chẳng phải tốt hơn sao?】
【Đúng , bây giờ thì trắng tay rồi.】
【Tác giả xuyên vào thân nữ chính, tôi tưởng là mẹ ruột nữ chính, hóa ra nữ chính chỉ là cái xác để ta mượn tạm đi đương với nam chính thôi.】
【Mà tác giả cũng đâu phải mẹ ruột nam chính, chứ mẹ ruột nhà ai lại để con mình mang phận con riêng chứ?】
【Mấy người đừng chứ, mấy truyện tổng tài bá đạo thời xưa á, nam chính là con riêng gần hết luôn. Không hiểu nổi cái đứa đầu óc thiểu năng nào lại mê mẩn cái motif con riêng đến .】
【Phó Cẩn Xuyên hết đường ngoi lên rồi. Giờ trắng tay, chẳng khác gì chúng ta – mấy con trâu con ngựa thường dân, gì có chuyện dễ dàng vươn lên nữa?】
【A a a! Giết người rồi!】
【Trời ơi!】
……
Tôi chỉ có thể thấy những dòng đạn mạc, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến hôm sau, Hy Hy kể lại cho tôi nghe.
“Mẹ ơi, mẹ có biết chuyện Cẩn Xuyên không?”
“Anh ấy chết Ôn Hinh rồi, hiện giờ đã bị tạm giam.”
“Con nghe … hình như ấy bị rối loạn tinh thần rồi.
Anh ấy cứ lặp đi lặp lại rằng chính Ôn Hinh đã ấy, ta là ‘tác giả’, là người đã tạo ra cả cuộc đời bi kịch của ấy…”
Tôi nắm lấy tay Hy Hy, hỏi nhỏ:
“Con có buồn không?”
Hy Hy lắc đầu:
“Không ạ. Con chỉ nghe tin thì thấy hơi sốc nên kể với mẹ một tiếng thôi.”
“Chuyện của Phó Cẩn Xuyên… không liên quan gì đến con cả.
Con thật sự chẳng quan tâm.”
Tôi mỉm đầy mãn nguyện:
“Vậy thì tốt.”
【Aiz, mẹ nữ phụ đúng là phiền như con bà ta. Tình tiết thế này biết xử lý sao đây?】
“Không những thế…”
Số phận của Hy Hy cuối cùng cũng hoàn toàn thay đổi.
Con bé đã giành lại cuộc đời thuộc về chính mình.
Còn về cặp nam nữ chính của cuốn tiểu thuyết này — tôi không quan tâm.
Phó Cẩn Xuyên không phải điên.
Hắn chỉ là tỉnh ngộ, và biết rõ ai mới là kẻ đã hủy hoại cả cuộc đời mình — chính là “tác giả”.
Một năm sau, vụ án của Phó Cẩn Xuyên có kết luận.
Tử hình.
Ngày thi hành án, không một ai trong nhà họ Phó đến tiễn hắn.
Sau đó, Phó Vĩnh Xương lại đến tìm tôi, lần này là để bàn chuyện hôn sự cho Phó Cẩn Nguyên.
Tôi từ chối.
Tôi và Phó Vĩnh Xương chỉ hợp , đối tác trên thương trường.
Còn thông gia?
Không phù hợp.
Còn Hy Hy — tôi tuyệt đối không giống như những bậc phụ huynh khác, ép gả con mình.
Chỉ cần con bé sống vui vẻ, thì dù cả đời không kết hôn, tôi cũng không để tâm.
Đạn mạc lại hiện ra.
【Thẩm Tụng Duy từ chối quá đúng! Nhà họ Phó không ai xứng với Hy Hy cả!】
【Bảo bối Hy Hy của chúng ta mới chính là đại nữ chủ chân chính!】
【Tuy là … sao tôi nhớ nam nữ chính là Phó Cẩn Xuyên và Ôn Hinh nhỉ?】
【Thì sao chứ? Ai cũng là nhân vật chính trong cuộc đời của mình mà.】
【Chắc là sắp kết thúc rồi nhỉ?】
【Check-in, check-in!】
……
Trước mắt tôi lướt qua vô số dòng kỷ niệm thời gian, đến tận tối muộn mới hoàn toàn biến mất.
Từ đó về sau, đạn mạc không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhưng cuộc đời của chúng tôi vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Dù thế giới này có là một cuốn tiểu thuyết hay không… tôi biết chắc rằng, con đường sau này của Hy Hy sẽ ngày càng rộng mở, ngày càng vươn cao.
Bạn thấy sao?