Quay lại chương 1 :
“Họ chỉ đúng nhiệm vụ, bảo vệ em mà thôi.”
“Được thôi.” – Phó Cẩn Xuyên gật đầu, lạnh –
“Chu Doanh Hy, xem như lần này em giỏi!”
Hắn chỉ tay vào mặt Hy Hy, như rít qua kẽ răng:
“Chu Doanh Hy, sau này đừng mong còn gặp lại tôi!”
Nói xong, hắn không thèm thêm một cái nào nữa, quay người bỏ đi, sải bước rời khỏi nơi đó.
Tấm lưng cứng cỏi, dáng vẻ ngạo nghễ, như thể bản thân chẳng hề bận tâm điều gì.
Tôi cứ nghĩ Hy Hy sẽ đuổi theo.
Nhưng con bé không .
Chỉ đứng yên tại chỗ, lặng lẽ tiễn mắt theo bóng lưng hắn rời đi.
Phải mất một lúc lâu, Hy Hy mới xoay người, bước vào công ty.
Tôi đến văn phòng con bé.
Hy Hy ngồi trên ghế, không xem tài liệu, không việc gì cả, chỉ lặng im, đờ người ra như đang lạc vào cõi khác.
Thấy tôi, con bé chỉ liếc mắt một cái, mang theo chút oán trách rồi chu môi giận dỗi.
Tôi thấy lòng nhói lên một chút.
Nhưng nỗi buồn bây giờ chỉ là thoáng qua.
Bởi nếu thật sự con bé giao cổ phần cho Phó Cẩn Xuyên, những nỗi đau thật sự… còn dài lắm.
Tôi bước lại gần, dịu giọng :
“Hy Hy, mẹ không cho con cổ phần là bởi vì…”
Hy Hy ngẩng đầu, thẳng vào mắt tôi:
“Mẹ ơi… sao con lại cảm thấy Cẩn Xuyên có hơi… có hơi…”
Câu bị bỏ dở, tôi khựng lại một chút rồi hỏi:
“Có hơi gì cơ?”
8
Hy Hy cắn môi, nhỏ:
“Con bỗng thấy ấy hơi… ngốc.”
“…”
Tôi im lặng, chờ con bé tiếp.
Hy Hy lại tiếp lời:
“Trước đó ba mẹ định tặng con cổ phần, con vui quá nên đã chia sẻ chuyện đó với Cẩn Xuyên.
Hôm nay là sinh nhật ấy, vì dạo này con bận quá nên quên mất, chẳng chuẩn bị quà gì cả.
Vậy mà ấy lại bảo con tặng luôn phần cổ phần đó quà sinh nhật cho ấy.”
Nói đến đây, trong mắt Hy Hy thoáng hiện lên vẻ hoang mang:
“Con bảo là việc chuyển nhượng cổ phần rất phức tạp, con không tự quyết định .
Vậy mà ấy lại nổi giận, còn con đang lừa dối.
Mẹ ơi, sao Cẩn Xuyên lại chẳng hiểu chuyện gì hết ?”
Tôi khẽ ho một tiếng, rốt cuộc cũng không ra sự thật rằng — vì nguyên tác quá ưu ái nhân vật Phó Cẩn Xuyên, nên mới miêu tả hắn chi tiết đến mức đó.
Còn tôi thì gần như chẳng có vai trò gì cụ thể.
Nhưng chính vì … tôi lại có toàn quyền viết lại tất cả theo cách của riêng mình.
Tôi không thể thẳng rằng Phó Cẩn Xuyên là sản phẩm tác giả “gọt giũa kỹ lưỡng”, chỉ có thể nhẹ nhàng đáp:
“Cậu ta không hiểu những chuyện này cũng là bình thường thôi.
Cẩn Nguyên thì khác, vì từ nhỏ đã tiếp và đào tạo.
Dù sao môi trường trưởng thành của hai người họ cũng hoàn toàn không giống nhau.”
Hy Hy gật đầu hiểu ra:
“Cũng đúng.”
Tôi xoa nhẹ lên đầu con bé:
“Đừng nghĩ đến mấy chuyện không quan trọng nữa.”
“Vâng, không nghĩ nữa. Con tiếp đây.” – Hy Hy cầm lấy tập tài liệu bên cạnh.
Tôi quay về văn phòng của mình.
Không biết đã qua bao lâu, trợ lý lại bước vào.
“Chủ tịch Thẩm, bên dưới có một tên là Ôn Hinh muốn gặp ngài.”
Tôi có chút bất ngờ.
Ôn Hinh tới tìm tôi gì?
Chẳng lẽ… hối hận rồi, không muốn bị Phó Cẩn Xuyên bao dưỡng nữa?
Tôi vốn đã buông bỏ cái tâm lý “phải cứu người”.
Nhưng nếu ta chủ tìm đến, thì giúp một tay cũng chẳng sao.
“Đưa ta vào đi.”
Ôn Hinh vừa bước vào đã lớn tiếng chất vấn tôi:
“Tại sao lại không đưa cổ phần cho Chu Doanh Hy?”
Tôi bị câu hỏi của ta cho sững lại một lúc.
Ngay giây sau, tôi bật — không thể nhịn :
“Cô đến tìm tôi, chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?
Chẳng lẽ vì tôi từng giúp một lần, nên nghĩ mình có tư cách đến đây chất vấn tôi à?”
“Cô không đưa cổ phần cho con mình, Cẩn Xuyên phải sao đây?” – khuôn mặt Ôn Hinh tràn đầy giận dữ và trách móc –
“Cô đã hoàn toàn hỏng cốt truyện của tôi rồi!”
Tôi cau mày, ánh mắt lạnh lẽo thẳng vào ta.
Ôn Hinh lại ngang ngược tiếp:
“Tôi mặc kệ. Cô lập tức giao cổ phần cho Chu Doanh Hy đi, hoặc trực tiếp đưa cho Cẩn Xuyên cũng , nhanh lên!”
Lúc này, sắc mặt tôi hoàn toàn trầm xuống.
Tôi không gì nữa, chỉ quay sang gọi trợ lý.
“Đưa ta ra ngoài.”
Ôn Hinh lập tức nổi điên, điên cuồng bám chặt vào thành ghế sofa, không chịu rời đi, giọng the thé và dồn dập:
“Cô mau giao cổ phần cho Cẩn Xuyên đi!
Cô chỉ là một vai phụ! Lúc viết truyện tôi thậm chí còn không thèm đặt tên cho !
Cô ngoan ngoãn đi đúng tuyến của mình là rồi! Mau đưa cổ phần ra đây!!”
Tôi đã hiểu rồi.
Tôi nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu, trợ lý lập tức buông Ôn Hinh ra.
“Cô là tác giả?” – tôi hỏi thẳng không vòng vo.
Trợ lý hơi ngẩn ra, nghi hoặc Ôn Hinh, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại ở tôi.
Ôn Hinh hít sâu một hơi, bước lên phía trước, đứng thẳng lưng, ngẩng cao cằm đầy kiêu ngạo:
“Đúng , tôi chính là tác giả. Tôi đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết do chính mình viết ra.
Cô là nhân vật do tôi tạo ra, nên phải nghe lời tôi.”
【Cái quái gì thế này?! Đây là diễn biến gì ?!】
【Tác giả đích thân xuyên vào luôn á?!】
【A a a! Mẹ ruột của Cẩn Bảo đến rồi!】
【Để xem mẹ nữ phụ còn dám kiêu ngạo nữa không, mau giao cổ phần ra đây!】
……
Tôi bật thành tiếng.
Ban đầu tôi thật sự không định ra tay với Ôn Hinh.
Nhưng giờ thì sao?
Tác giả đích thân xuyên vào truyện còn định sắp xếp cho con tôi một kết cục thê thảm như thế — nếu tôi không gì, thì tôi chẳng xứng mẹ.
9
“Tôi là Thẩm Tụng Duy. Tôi có tên.” – tôi chậm rãi cong môi , ánh mắt lạnh lẽo –
“Tôi không chỉ là một vai phụ vô danh, mà còn có thể nắm giữ quyền sinh sát của và Phó Cẩn Xuyên.”
“Cô láo!” – Ôn Hinh gào lên giận dữ.
Trợ lý lập tức bước lên, tát thẳng vào mặt Ôn Hinh một cái rõ mạnh.
Gương mặt ta bị đánh lệch sang một bên.
Khi quay đầu lại, ngoài chỗ má bị đánh đỏ bừng thì những phần còn lại đều trắng bệch không còn giọt máu.
“Chủ tịch Thẩm, không cần phải phí lời với loại người như ta.” – trợ lý vừa vừa ra hiệu gọi bảo vệ.
Ôn Hinh bị bảo vệ kéo đi.
Bạn thấy sao?