Sinh nhật mười tám tuổi của con , tôi không theo lời hứa, giao cho nó cổ phần công ty và chiếc ghế phó tổng.
Bởi vì, đúng vào ngày hôm đó… tôi thức tỉnh hệ thống đạn mạc.
【Mẹ nữ phụ bị gì ? Nữ phụ không lấy cổ phần công ty thì lấy gì tặng quà sinh nhật cho nam chính?】
【Đúng thế, tôi còn đang chờ nam chính nhờ vào số cổ phần đó để bắt đầu lật ngược ván cờ, âm thầm hoại công ty nhà nữ phụ, dựng nên đế quốc thương mại của riêng mình, rồi gặp nữ chính mà bắt đầu truyện tổng tài nữa kìa!】
【Aiz… mẹ nữ phụ cũng phiền y như ta , tiết này rồi tính sao đây!】
Tôi những dòng chữ bay lượn trong không trung mà bật .
Con tôi không phải là nữ phụ.
Tôi sẽ tự tay dẫn dắt con bé, trở thành nữ chính oai hùng trong chính cuộc đời mình.
【Tới rồi tới rồi! Nữ phụ sắp nhận cổ phần rồi! Nam chính à, thời cơ của đến rồi!】
【Nữ chính dấu đừng vội, nam chính của em sắp lấy cổ phần từ tay nữ phụ, hóa thân thành tổng tài bá đạo để cưng chiều em rồi!】
•••••
Sau một hồi nghi hoặc, tôi cuối cùng cũng hiểu ra ý nghĩa đằng sau những dòng đạn thích ấy.
Hóa ra… con tôi là nữ phụ?
Nếu tôi giao cổ phần cho con bé, thì chẳng mấy chốc cổ phần đó sẽ rơi vào tay nam chính?
Tôi không phản đối chuyện nam chính lập nghiệp, trở thành tổng tài.
Nhưng… hắn tuyệt đối không lợi dụng con tôi bàn đạp.
Không chút do dự, tôi lập tức thu lại bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần vốn định đưa cho con — Hy Hy, rồi cất kỹ vào ngăn kéo.
Hy Hy ngừng lại, ngơ ngác hỏi:
“Mẹ ơi, sao thế ạ?”
Tôi khép ngăn kéo lại, bật dịu dàng:
“Hy Hy, con vẫn luôn thích bộ trang sức hồng ngọc ấy đúng không? Mẹ tặng con quà trưởng thành nhé, không?”
Hy Hy ngập ngừng gật đầu:
“Được ạ, mẹ tặng gì con cũng thích. Nhưng mẹ, chẳng phải mẹ sẽ tặng con cổ phần công ty sao?”
Tôi kéo tay con bé lại, nhẹ giọng :
“Con còn nhỏ, chưa cần vội. Đợi vài năm nữa rồi tính.”
Hy Hy nghe thì không còn băn khoăn, mỉm thoải mái:
“Vậy… ngoài bộ hồng ngọc đó, mẹ ơi, con còn muốn mẹ dành cả ngày hôm nay cho con nữa!”
Tôi cưng chiều bẹo nhẹ má con bé:
“Dĩ nhiên là rồi.”
Hy Hy vui vẻ chạy ra ngoài, lòng nhẹ tênh như nắng sớm.
Ngay lúc đó, đạn mạc lại xuất hiện lần nữa.
【Mẹ nữ phụ bị gì ? Nữ phụ không lấy cổ phần công ty thì lấy gì tặng quà sinh nhật cho nam chính?】
【Đúng thế, tôi còn đang chờ nam chính nhờ vào số cổ phần đó để bắt đầu lật ngược ván cờ, âm thầm hoại công ty nhà nữ phụ, dựng nên đế quốc thương mại của riêng mình, rồi gặp nữ chính mà bắt đầu truyện tổng tài nữa kìa!】
【Aiz… mẹ nữ phụ cũng phiền y như ta , tiết này rồi tính sao đây!】
……
Một tiếng sau, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra, thế giới mà tôi đang sống… lại là một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Trong thế giới này, có cái gọi là “nam chính” và “nữ chính”.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến con tôi chứ?
Hy Hy tuyệt đối không phải nữ phụ!
Nam chính muốn dựa vào tôi và Hy Hy để leo lên đỉnh cao cuộc đời, rồi quay về cưng chiều “bảo bối nữ chính” của hắn sao?
Tôi không cho phép!
Tôi sẽ đích thân dẫn dắt Hy Hy trở thành nữ chính lớn trong chính cuộc đời của con bé.
2
Ngày hôm sau là sinh nhật của Hy Hy.
Bởi vì buổi tối còn có một buổi lễ trưởng thành vô cùng long trọng, nên tôi và chồng đã dành trọn ban ngày để ở bên con.
Thêm cả ông bà nội ngoại, cả đại gia đình chúng tôi quây quần tổ chức sinh nhật sớm cho Hy Hy.
Nhìn nụ rạng rỡ trên gương mặt con bé, tôi vừa thấy mãn nguyện, lại vừa nghĩ đến những lời trong đạn mạc, khiến trong lòng dâng lên từng tia giận dữ và bất bình.
Thế giới tiểu thuyết quái quỷ gì chứ?
Chỉ cần nghĩ đến việc trong nguyên tác, Hy Hy bị cái gọi là nam chính lợi dụng, tôi liền tức đến sôi máu.
Thế Hy Hy lúc này rạng rỡ vui vẻ như , tôi lại chẳng nỡ hỏi con bé xem nam chính đó rốt cuộc là ai.
Dù sao thì đạn mạc cũng sẽ cho tôi biết thôi.
Hiện tại điều quan trọng nhất chính là tận hưởng khoảnh khắc mừng sinh nhật Hy Hy thật trọn vẹn.
Tối bảy giờ rưỡi, lễ trưởng thành của Hy Hy chính thức bắt đầu.
Ngoài người thân, họ hàng và bè, buổi lễ còn có sự góp mặt của không ít nhân vật tai to mặt lớn trong giới kinh doanh.
Có vài vị thậm chí còn cố gắng giới thiệu con trai mình cho Hy Hy trai.
Đặc biệt nhất chính là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị – Phó Vĩnh Xương.
Ông ấy là cũ của tôi, từ khi Hy Hy mới chào đời, hai vợ chồng ông ấy đã từng nhắc đến chuyện muốn đính hôn sớm cho con trai họ – Phó Cẩn Nguyên – với con tôi.
Vì , Phó Vĩnh Xương liền đứng ra chặn lại những ý định từ mấy nhà kia.
“Ha ha, mấy người đừng mơ nữa. Hy Hy là con dâu tôi đã chọn từ lâu rồi.”
Vừa , ông vừa kéo Phó Cẩn Nguyên đến trước mặt Hy Hy.
Hy Hy đỏ mặt, lễ phép gật đầu chào:
“Chào Cẩn Nguyên ạ.”
Hy Hy về phía cửa hội trường, ánh mắt thoáng hiện vẻ thất vọng, nhẹ giọng hỏi Phó Vĩnh Xương:
“Chú Phó, sao Cẩn Xuyên không đến dự lễ trưởng thành của cháu ạ?”
Bạn thấy sao?