Lời vừa dứt, cả hội trường lập tức chết lặng.
Một tiếng hét chói tai xé tan bầu không khí ngưng đọng, đó là tiếng hét của Tần Huệ Lan, bà ta kinh hãi che miệng lại, tiếng hét vẫn lọt ra từ kẽ tay.
Sắc mặt Tần Huệ Lan trắng bệch, bà ta kinh hoàng trợn to mắt, hình ảnh của mình trong video, môi run rẩy không nên lời.
Tôi thích thú màn kịch này, hài lòng uống một ngụm coca.
Không ngờ, ban đầu chỉ định để Mạc ca dụ dỗ Tần Huệ Lan ra sự thật về việc bà ta lấy Vu Thanh Hành.
Không ngờ... lại bằng cách chướng mắt thế này.
Vu Thanh Hành ôm ngực, cả người như bị sét đánh.
Ông ta mặt mày tái mét, run rẩy chỉ tay vào Tần Huệ Lan, lắp bắp : "Cô... ... !"
Mấy ngày nay, vì bị Tần Huệ Lan và Tần Niệm Niệm khéo léo dụ dỗ, Vu Thanh Hành đã tiêu gần hết số tiền trúng số hàng triệu.
Đến mức số tiền còn lại, cộng lại cũng chỉ còn hai, ba mươi vạn.
Ông ta cứ tưởng mình đang vì mà vung tiền như rác, kết quả cuối cùng lại phát hiện tất cả chỉ là một màn kịch dàn dựng công phu.
Ông ta không chỉ mất cảm, mà còn mất hết tài sản.
Trong lòng tràn ngập sự tức giận và thất vọng vô hạn.
Thấy , Tần Huệ Lan hoảng loạn vô cùng.
Bà ta vội vàng quỳ xuống, lắc đầu phủ nhận: "Anh Vu, nghe em , đây là vu khống! Chắc chắn là vu khống! Sao em có thể ra những lời đó ? Em quay lại chỉ vì nhớ , em , em thật sự rất ." Giọng bà ta nức nở, nước mắt lưng tròng.
Tuy nhiên, Vu Thanh Hành không để ý đến lời biện minh của bà ta, ánh mắt ông ta tràn ngập sự thất vọng và tức giận.
Ông ta từng bước ép sát Tần Huệ Lan, như muốn xé xác bà ta.
Đúng lúc này, Tần Huệ Lan đột nhiên thấy tôi đang dưới khán đài.
Ánh mắt bà ta lóe lên vẻ oán độc và tức giận, bà ta chỉ vào tôi hét lớn: "Là ta! Chắc chắn là ta! Là ta hãm tôi! Chắc chắn là ta cố tìm người ghép video."
Tần Huệ Lan xông xuống định đánh tôi.
Nhưng tôi đã chuẩn bị từ trước, phản ứng nhanh chóng tát bà ta một cái.
"Chát!"
Một tiếng tát giòn giã vang vọng trong hội trường, Tần Huệ Lan bị tôi đánh cho loạng choạng, suýt ngã xuống đất.
Dù sao Vu Thanh Hành cũng là người sĩ diện, thấy người phụ nữ của mình bị đánh, lại còn bị đứa con mà mình ghét đánh, ông ta vội vàng xông xuống định ra tay giúp đỡ.
Tuy nhiên, ông ta còn chưa kịp thủ, đã bị cậu tôi đá văng sang một bên.
10
"Tôi xem ai dám bắt nạt cháu của tôi!" Giọng giận dữ của cậu vang vọng khắp hội trường.
Cậu trừng mắt, tức giận Vu Thanh Hành và Tần Huệ Lan.
Cùng lúc đó, mẹ tôi đi giày cao gót từ phía sau cậu bước tới.
Bà cẩn thận kiểm tra tôi từ trên xuống dưới, rồi mới quan tâm hỏi: "Không sao chứ?"
Tôi lắc đầu, ra hiệu mình không sao.
Ánh mắt mẹ tôi lóe lên vẻ kiên định và lạnh lùng, rõ ràng bà cũng rất tức giận trước những hành vi của Tần Huệ Lan.
Còn quản lý đại sảnh vừa thấy cậu tôi, đã vội vàng chạy đến tiếp đón: "Chủ tịch, ngài đến rồi."
Ông ta cúi đầu khom lưng, vẻ mặt cung kính.
Vu Thanh Hành kinh ngạc chúng tôi, ánh mắt ông ta tràn đầy vẻ khó tin.
Ông ta chỉ vào tôi và mẹ, lắp bắp : "Cháu ? Chủ tịch?"
Giọng ông ta đầy nghi hoặc và kinh hãi.
Tôi ngồi xổm xuống, mỉm ông ta: "Không ngờ chứ gì? Sao chổi trong miệng ông, lại là thiên kim tiểu thư thất lạc bên ngoài của người giàu nhất thành phố A. Mẹ tôi vừa mới ly hôn với ông, đã tìm lại cha mẹ ruột. Ông xem, rốt cuộc ai mới là sao chổi?"
Sắc mặt Vu Thanh Hành lập tức trắng bệch, ông ta như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.
Sau đó, sắc mặt ông ta lại chuyển từ trắng bệch sang xanh mét.
Như đột nhiên nghĩ đến điều gì, ông ta quỳ sụp xuống đất, hai tay nắm chặt vạt áo mẹ tôi, nước mắt nước mũi giàn giụa:
"Mộc Lan, Mộc Lan, em nghe giải thích, tất cả đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"
Nước mắt nước mũi của ông ta hòa lẫn vào nhau, trông vô cùng ghê tởm, mẹ tôi chỉ lạnh lùng ông ta, không hề mảy may lòng.
"Tất cả đều là do con tiện nhân Tần Huệ Lan giở trò quỷ! Là bà ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt , rằng bức thư đó là do em giấu, mới nhất thời hồ đồ, đuổi em ra khỏi nhà! Mộc Lan, Mộc Lan, em phải tin , chúng ta đã sống với nhau bao nhiêu năm, còn sinh ra Tiểu Vi đáng như , em biết em nhiều như nào mà!"
Nghe lời biện minh của Vu Thanh Hành, ánh mắt mẹ tôi lóe lên vẻ chán ghét và tức giận.
Bà đột nhiên đá một cái, khiến Vu Thanh Hành ngã xuống đất, quát lớn: "Ông là ai? Đừng có lại gần!"
Vu Thanh Hành bị đá cho loạng choạng, ông ta vẫn không bỏ cuộc, cố gắng bò dậy, nắm chặt vạt áo mẹ tôi, khóc lóc: "Mộc Lan, là Thanh Hành đây! Chồng của em mà! Sao em có thể đối xử với như ?"
Mẹ tôi lạnh một tiếng, dùng sức hất tay ông ta ra, tức giận : "Chồng tôi? Chồng tôi chết từ lâu rồi!"
Mẹ tôi cúi đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng và xa cách xuống Vu Thanh Hành đang quỳ dưới đất.
"Sao, chẳng lẽ ông cũng muốn chết sao?"
Lời bà vừa dứt, phía sau đột nhiên xuất hiện vài vệ sĩ hung dữ.
Họ mặc vest đen, đeo kính râm, mặt không chút biểu cảm đứng xung quanh Vu Thanh Hành, tỏa ra khí thế áp đảo.
Sắc mặt Vu Thanh Hành càng thêm khó coi, ông ta như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống đất.
"Mộc Lan..." Ông ta lẩm bẩm, ánh mắt đầy tuyệt vọng và không cam lòng.
Cậu tôi bước tới, lạnh lùng ông ta, : "Vu Thanh Hành, ông tưởng ông là cái thá gì? Chuyện trước kia tôi không so đo với ông, nếu sau này, để tôi biết nhà ông còn đến quấy rối em và cháu của tôi, tôi sẽ khiến ông không sống yên ổn nổi trong thành phố này đâu!"
Cậu tôi trừng mắt Vu Thanh Hành, lạnh lùng : "Chúng ta đi."
Trên đường về nhà, mẹ tôi nắm chặt tay tôi, ánh mắt đầy đau lòng và tức giận.
Cậu tôi thì ở bên cạnh an ủi chúng tôi, sẽ chỗ dựa cho chúng tôi, không để ai bắt nạt chúng tôi nữa.
Sau những chuyện xảy ra trong thời gian qua, mẹ tôi đã hoàn toàn buông bỏ cảm với Vu Thanh Hành, bà bắt đầu tập trung vào sự nghiệp của mình, quyết tâm tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn cho tôi và bà.
Còn Vu Thanh Hành và những người khác...
Cuộc sống của họ thú vị hơn nhiều.
Vì sự việc ở đám cưới, danh tiếng của họ hoàn toàn bị hủy hoại, mối quan hệ của hai người cũng tan vỡ.
Dù sao hai người cũng đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp.
Nhưng kết hôn thì dễ, ly hôn thì khó, Tần Huệ Lan vất vả lắm mới tìm một tấm vé cơm dài hạn, sao có thể dễ dàng buông tay.
Vì , hai người ngày nào cũng cãi nhau vì vấn đề phân chia tài sản ly hôn, thậm chí còn đánh nhau.
Ngày nào cũng sống trong cảnh gà bay chó sủa.
Còn Tần Niệm Niệm, sau khi bị Mạc ca hành hạ một ngày, đã bị vứt lại trước cửa nhà họ Vu.
Khi trở về, mặt ta bị hủy hoại, mất một ngón tay, khắp người đầy sẹo, tinh thần hoảng loạn.
Về nhà, ta nhốt mình trong phòng, không bước ra ngoài.
Tần Huệ Lan và Vu Thanh Hành bận cãi nhau đánh nhau, căn bản không có thời gian quan tâm đến ta, cũng lười quan tâm.
Vì , vào một đêm nọ.
Tần Niệm Niệm đã phát điên, bỏ thuốc ngủ vào nước, rồi châm lửa đốt phòng khách.
Ngọn lửa thiêu rụi bóng tối, nuốt chửng nhà họ Vu.
Và tiễn ba người bọn họ đi.
Đây quả là một ngọn lửa tốt!
Trong phòng ngủ.
Trang Minh Khiêm nghiêng đầu tôi, ánh mắt có chút dò xét và mong đợi.
"Biết tin này, chẳng lẽ em không có gì muốn sao?"
Tôi ấy, mỉm , không trả lời trực tiếp.
Mà quay đầu ra ngoài cửa sổ, mẹ tôi đang chăm học tập với cậu ở trong sân.
Lúc này, dáng vẻ bà thẳng tắp, khí chất tao nhã, cả người toát lên vẻ tự tin.
Tôi thu hồi ánh mắt, mỉm với Trang Minh Khiêm:
"Chúng ta đều có một tương lai tươi sáng."
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?