Mẹ Là Thiên Kim [...] – Chương 1

Giới thiệu

 

Sau khi bạch nguyệt quang của ba tôi về nước, ông ấy quyết đoán lựa chọn ly hôn với mẹ tôi, đồng thời buông lời cay nghiệt.

 

“Nếu không phải năm đó mẹ con giấu bức thư Huệ Lan để lại cho ba, ba sao có thể bỏ lỡ ấy nhiều năm như .”

 

“Còn cả cái đồ nghiệt chủng này nữa, đừng xuất hiện trước mặt ba, thấy con, ba lại nhớ đến khuôn mặt ghê tởm của mẹ con!”

 

Đáng tiếc ba tôi không biết, mẹ tôi chính là thiên kim thất lạc bên ngoài của một gia tộc siêu giàu.

 

Còn cái gọi là bạch nguyệt quang sao, bất quá chỉ coi ông ấy là một tấm cơm phiếu dài hạn mà thôi.

 

1

 

Tần Huệ Lan là bạch nguyệt quang của ba tôi, và gần đây bà ta đã về nước.

 

Cùng về nước, còn có con trà xanh bốc mùi của bà ta, Tần Niệm Niệm.

 

Theo lời ba tôi kể, ông và Tần Huệ Lan, một người là công tử nhà giàu, một người là tiểu thư khuê các.

 

Dù xét trên phương diện nào, bọn họ cũng xem là một đôi trời sinh.

 

Nếu không phải năm đó ông nội không thích bà ta, cưỡng ép chia rẽ hai người, lại còn lấy cái chết ra uy hiếp bắt ông cưới mẹ tôi, thì bây giờ sao đến lượt tôi sinh ra, càng không đến nỗi vì cưới mẹ tôi - sao chổi xui xẻo này mà dẫn đến gia đình sản.

 

Khiến ông từ một công tử bột biến thành kẻ đầu tắt mặt tối việc khắp nơi như bây giờ!

 

Ông , nửa đời trước của ông đều bất hạnh vì chúng tôi.

 

Nhưng hiện tại, vận may của ông đã đến.

 

Ông không chỉ trúng xổ số mấy triệu, mà bạch nguyệt quang trong lòng ông cũng về nước, thậm chí còn tìm lại đứa con thất lạc mười tám năm.

 

"Năm đó, Huệ Lan rõ ràng đã viết thư cho tôi, mời tôi cùng ấy ra nước ngoài. Nếu không phải vì ghen tị, giấu bức thư Huệ Lan gửi cho tôi, tôi sao có thể bỏ lỡ ấy nhiều năm như ! Sao có thể để Niệm Niệm thiếu thốn cha nhiều năm như ! Cô thật sự quá... ghê tởm! Tôi muốn ly hôn với !"

 

"Còn cả đứa con hoang này nữa, đừng xuất hiện trước mặt tôi, thấy con, tôi lại nhớ đến khuôn mặt ghê tởm của mẹ con. Hai người, giống nhau, đều ghê tởm!"

 

Nói xong, Vu Thanh Hành đẩy mạnh mẹ tôi, tác nhanh và dứt khoát.

 

Mẹ tôi bị lực đẩy bất ngờ này cho loạng choạng.

 

Cơ thể mất thăng bằng, cả người như diều đứt dây ngã mạnh vào chỗ đặt bình hoa giữa phòng khách.

 

Cùng với tiếng mẹ tôi ngã xuống đất, bình hoa cũng đổ theo, vỡ tan thành vô số mảnh vụn.

 

Những mảnh vỡ văng ra như những lưỡi dao sắc bén, cứa vào chân mẹ tôi.

 

Máu nhanh chóng thấm ra, nhuộm đỏ cả bắp chân.

 

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi ngây người cảnh tượng trước mắt, như đang trong cơn ác mộng.

 

Cho đến khi thấy vẻ mặt đau đớn của mẹ và dòng máu không ngừng chảy ra, tôi mới hoàn hồn.

 

Hét lớn một tiếng: "Mẹ—"

 

Tôi vội vàng chạy đến đỡ mẹ dậy, sắc mặt bà tái nhợt, cắn chặt răng, cố gắng không để mình phát ra tiếng rên đau đớn.

 

Tôi hoảng loạn, cõng mẹ định chạy đến bệnh viện gần nhất.

 

Vu Thanh Hành dường như không ngờ sẽ ra hậu quả như , sững sờ tại chỗ.

 

Trong khoảnh khắc, ánh mắt ông ta tràn đầy kinh ngạc và hối hận.

 

Nhưng lúc này tôi không còn tâm trí để ý đến cảm của ông ta, chỉ muốn nhanh chóng đưa mẹ đến bệnh viện.

 

Đúng lúc này, trên cầu thang vang lên giọng của Tần Huệ Lan.

 

"Anh Vu—" Bà ta gọi một tiếng nũng nịu.

 

Vu Thanh Hành nghe thấy tiếng gọi, lập tức phản ứng lại.

 

Ông ta nhanh chóng chắn trước mặt tôi, túm lấy tay tôi.

 

"Không đi!" Giọng điệu ông ta rất kiên quyết, "Hôm nay nếu không ký vào đơn ly hôn, ai cũng đừng hòng đi!"

 

Tôi giận dữ ông ta, hất mạnh tay ông ta ra.

 

"Ông điên rồi sao? Mẹ bị thương rồi, tôi phải đưa mẹ đến bệnh viện!" Tôi hét lớn.

 

Nhưng Vu Thanh Hành dường như không nghe thấy lời tôi, trong mắt ông ta chỉ có sự cố chấp và kiên quyết.

 

Ông ta lại túm lấy tay tôi, nắm chặt không buông.

 

"Dù sao hôm nay không ký đơn ly hôn, ai cũng đừng hòng đi, tất cả ở lại đây cho tôi!"

 

Tôi tức giận đến phát điên, máu trên chân mẹ đã nhuộm đỏ cả tay tôi, từng giây từng phút đều vô cùng quan trọng.

 

Tôi cố gắng dùng một tay đỡ mẹ trên lưng, tay còn lại dùng hết sức bình sinh hất tay Vu Thanh Hành ra, đồng thời quát lớn:

 

"Ông đúng là đồ điên! Tôi sẽ báo cảnh sát!"

 

Vu Thanh Hành bị tiếng quát của tôi cho chấn , ông ta vẫn không buông tay đang nắm chặt cánh tay tôi.

 

Ngược lại, ông ta giận dữ giơ tay lên, tát mạnh vào mặt tôi.

 

Và ông ta quát lớn: "Đồ con hư hỏng!"

 

Lực tay của ông ta rất mạnh, tôi bị đánh đến mức đầu nghiêng sang một bên, suýt chút nữa thì ngã xuống đất cùng với mẹ.

 

Mẹ vốn đã yếu ớt nằm trên lưng tôi vì mất máu quá nhiều.

 

Cái tát của Vu Thanh Hành khiến tôi nghiêng đầu, mẹ cũng bị chấn không nhỏ.

 

Bà ngẩng đầu, ông ta, tức giận hét lên: "Vu Thanh Hành—"

 

Tôi vội vàng giữ vững cơ thể, sợ mẹ lại bị thương.

 

Mẹ dùng giọng yếu ớt với tôi: "Tiểu Vi, đặt mẹ xuống."

 

Tôi cẩn thận đặt mẹ xuống ghế sofa, bà lê cái chân bị thương, run rẩy đi đến cạnh bàn.

 

Sắc mặt bà tái nhợt, ánh mắt lại vô cùng kiên định.

 

Bà cầm lấy cây bút trên bàn, không mà ký thẳng vào đơn ly hôn.

 

Ký xong, bà ném đơn ly hôn cho Vu Thanh Hành, lạnh lùng :

 

"Cho ông, sáng mai chúng ta đến cục dân chính ly hôn."

 

"Còn nữa." Giọng bà lộ ra vẻ kiên quyết và lạnh lùng.

 

Tiếp đó, bà giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Vu Thanh Hành hai cái.

 

Tiếng tát giòn giã vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khiến người ta không khỏi chấn .

 

"Hai cái tát này, là cái ông vừa đánh, trả lại cho ông." Mẹ tôi lạnh lùng , "Năm đó tôi đúng là mù mắt mới trúng loại người như ông. Còn chuyện giấu thư gì đó, tôi căn bản không thèm . Mà cũng chỉ có loại người ngu ngốc như ông mới tin lời xằng bậy của Tần Huệ Lan. Chúc hai người kết hôn trăm năm hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi, sớm chết sớm siêu sinh!"

 

Vu Thanh Hành bị màn phản kích bất ngờ của mẹ tôi cho sững sờ, đứng ngây ra đó.

 

Ông ta chắc nằm mơ cũng không ngờ, người vợ luôn dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời ông ta, mà cũng có lúc cứng rắn như .

 

Còn Tần Niệm Niệm sau khi thấy tờ giấy trên tay Vu Thanh Hành, liền vui mừng chạy từ trên lầu xuống, nhào vào lòng ông ta.

 

Cô ta ôm eo ông ta, vẻ mặt sùng bái ông ta, ngọt ngào :

 

"Tuyệt quá ba ơi, cuối cùng ba cũng ly hôn rồi! Đợi ba và mẹ kết hôn, con sẽ có một gia đình trọn vẹn."

 

Bị Tần Niệm Niệm ôm như , trái tim Vu Thanh Hành lập tức mềm nhũn.

 

Ông ta cúi đầu con với ánh mắt đầy ắp cảm dành cho mình, cảm giác tội lỗi như sóng triều dâng lên trong lòng.

 

Ông ta nhẹ nhàng vỗ lưng Tần Niệm Niệm, giọng tràn đầy dịu dàng: "Niệm Niệm, ba xin lỗi con, những năm qua đã để con chịu khổ. Con yên tâm, sau này ba sẽ bù đắp gấp đôi cho con, cho con một gia đình hạnh phúc mỹ mãn."

 

Nói xong, ông ta quay đầu Tần Huệ Lan bên cạnh, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định và quyết đoán.

 

Ông ta kéo Tần Huệ Lan lại, ôm chặt bà ta vào lòng, như muốn hòa tan bà ta vào máu thịt của mình.

 

"Huệ Lan, em cũng yên tâm. Bao nhiêu năm qua, luôn nhớ em, chưa từng quên cảm của chúng ta. Bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội ở bên em. Anh sẽ đối xử tốt với em, với Niệm Niệm, chúng ta cùng nhau xây dựng một gia đình trọn vẹn."

 

Tần Huệ Lan nép vào lòng Vu Thanh Hành, trên mặt nở nụ hạnh phúc.

 

Bà ta ngẩng đầu ông ta, ánh mắt ánh lên và kỳ vọng: "Anh Vu, em cũng luôn chờ . Em tin rằng, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc."

 

Ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận, như đã quên mất bên cạnh còn có tôi và mẹ.

 

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác buồn nôn.

 

Mẹ tôi nhắm mắt lại, vẻ mặt rất khó chịu: "Đi thôi, Tiểu Vi, không đi mẹ sẽ nôn mất."

 

Tôi gật đầu, nhanh chóng cõng mẹ lên lưng, bước ra ngoài.

 

Hoàn toàn rời khỏi nơi ghê tởm này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...