Mẹ Không Nhớ Bé [...] – Chương 4

15

Sau giờ tự học buổi tối, tôi và Sở Chí rủ nhau ra sân cầu lông, cờ gặp Đàm Thư Mặc và Lý Huyền.

Vừa thấy Sở Chí từ xa, Đàm Thư Mặc lập tức ném vợt chạy lại, nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi mới gọi cậu, cậu còn bảo không đến cơ mà?”

Sở Chí đẩy cậu ta ra, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Mấy lời không nên thì đừng .”

Rồi ta kéo tôi sang chỗ khác.

“Bé cưng đi, thằng đó đúng là thấy sắc quên , giờ tôi thành kẻ đơn rồi, em nhất định phải dành nhiều thời gian cho tôi đấy.”

Hôm giáo viên bộ môn xã hội học tổng kết môn, Sở Chí cứ khăng khăng ngồi cùng tôi.

Giảng viên thấy hai chúng tôi ngồi sát nhau, đến nheo cả mắt.

“Có vẻ vấn đề cảm của nữ này đã giải quyết rồi nhỉ.”

Cả giảng đường gần 200 người, sao thầy lại nhớ rõ hai đứa tôi trời?!

Sở Chí có vẻ ra sự băn khoăn của tôi, ghé sát tai tôi nhỏ.

“Thực ra, ấy là dì ruột tôi.”

Tôi suýt nghẹn.

“Vậy trước đây tôi toàn ngồi nghịch điện thoại, còn hay trốn tiết, có khi nào dì ghét tôi không?”

Sở Chí cúi đầu, xấu xa.

“Vậy em hôn tôi một cái đi, tôi sẽ giúp em tốt vài câu.”

Từ ngày mẹ biết tôi có trai, bà chưa bao giờ ngừng hóng hớt.

【Bé cưng, mẹ nhắc trước nhé, nhất định phải cẩn thận, mẹ còn chưa muốn bà ngoại đâu…】

Tôi vội ngắt lời bà.

【Mẹ nghĩ đi đâu thế, bọn con chưa có gì hết!】

Mẹ gửi một icon bịt miệng trộm.

【Mẹ chỉ dặn trước thôi mà. Ai bảo trước đây con ra toàn lời ‘tội lỗi’ với mẹ, mẹ lo sốt vó chứ.】

【Haiz, cũng không thể trách con , hồi đó mẹ cũng là người theo đuổi ba trước. Thế nên mới sinh ra con với nhan sắc ưu tú thế này, đúng là hổ mẫu sinh hổ nữ!】

Sau khi nghỉ hè, tôi dẫn Sở Chí về nhà một chuyến.

Nhìn ta lôi từng thùng quà từ cốp xe ra, tôi đơ người.

“Chỉ là một bữa cơm thôi, đâu cần long trọng thế này?”

Sở Chí không gì, chỉ im lặng khuân đồ lên tầng.

Anh ta mang nhiều đồ đến mức hai đứa phải đi thang máy ba lượt mới hết, đến nỗi sảnh thang máy cũng không còn chỗ đặt.

Anh ta hít một hơi thật sâu, gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, Sở Chí lập tức cúi gập 90 độ.

“Chào bác trai, bác ! Cháu là trai của Tống Thời Nghệ, tên là Sở Chí, nhà ở khu Green City, tòa 12.

“Cháu tuổi Mùi, sinh ngày 17 tháng 4, cung Bạch Dương, cao 1m83, nặng 74kg.

“Ba mẹ cháu kinh doanh thiết bị y tế.

“Cháu rất thích Tống Thời Nghệ!”

Tôi vỗ nhẹ vai ta.

“Anh kỹ lại đi rồi hẵng tiếp.”

Mở cửa không phải ba mẹ tôi.

Mà là con chó Golden Retriever trong nhà tôi.

Nó nhíu chặt lông mày, tôi rồi lại Sở Chí đang cúi gập người.

Sau đó hừ hai tiếng.

Mặt Sở Chí đỏ bừng vì xấu hổ.

Mẹ tôi đứng cách đó không xa, cố nín .

“Ôi trời, có cần khách sáo không con? Đến là rồi, mang gì mà lắm thế.”

Trong bữa cơm, ba mẹ tôi cứ Sở Chí mãi, ánh mắt tràn ngập sự hài lòng.

Mẹ tôi .

“Thật ra điều mẹ hài lòng nhất là con mắt chọn avatar của cháu.

“Y hệt mẹ!

“Nếu không có hiểu lầm này, chắc hai đứa cũng chẳng có duyên với nhau.”

Tôi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, không tiếp lời.

Tiễn Sở Chí xuống lầu, tôi hỏi ta.

“Nếu ngay từ đầu tôi không nhầm là mẹ tôi, mà trực tiếp tỏ với , có khi nào đã từ chối tôi không?”

Khóe môi Sở Chí chợt nhếch lên.

“Em còn nhớ đã xin WeChat của tôi bằng cách nào không?”

“Lý Huyền thân với Đàm Thư Mặc, nên cậu ấy xin giúp tôi.”

Sở Chí đứng dưới bậc thang, ôm ngang eo tôi.

“Em nghĩ xem, với cái kiểu việc của Đàm Thư Mặc, nếu không có sự cho phép của tôi, cậu ta có dám tùy tiện đưa WeChat của tôi cho người khác không?”

Phiên ngoại: Góc của Sở Chí

1

Vừa mới khai giảng, tôi gặp một siêu đáng trong câu lạc bộ.

Hình như tên là Tống Thời Nghệ?

Lúc chào đón tân sinh viên năm nhất, ấy đã hát bài “Đại Tỳ Hưu”, còn buộc hai búi tóc tròn như em bé trong tranh Tết .

Muốn quen quá.

Nhưng mà không biết mở lời kiểu gì đây.

2

Năm hai, hội sinh viên đổi ban lãnh đạo.

Tôi lên phó trưởng ban.

Ừm, tôi nghĩ nên tổ chức nhiều hoạt tập thể hơn.

Tôi còn muốn nghe Tiểu Hoàn Tử hát nữa.

3

Bạn cùng phòng của ấy tìm Đàm Thư Mặc xin WeChat của tôi.

Cái thằng này dám từ chối!

Đàm Thư Mặc: “Tôi đâu có biết Lý Huyền xin giúp cùng phòng đâu, tôi tưởng ấy thích cậu, thì không !”

Lúc đó tôi thẳng vào vai nó.

“Mau gửi WeChat của tôi cho ấy ngay!”

4

Tiểu Hoàn Tử cũng hoạt bát thật đấy.

Vừa nhắn tin cái đã lôi bánh trứng ra quảng cáo!

Còn bảo tôi gọi ấy là bé cưng dấu!

Còn bắt tôi mỗi ngày đều phải gọi như !

Hạnh phúc đến bất ngờ quá.

5

Chết tiệt, ai dám Tiểu Hoàn Tử của tôi thất ?!

Tốt nhất là đừng để tôi biết tên hắn!

Gửi cho ấy một bao lì xì an ủi .

Thế này có tính là thừa cơ mà vào không?

6

Sụp đổ!

Thì ra Tiểu Hoàn Tử tưởng tôi là mẹ ấy?!

Vậy còn tôi thì tính là gì chứ!

Khoan đã, hình như chuyện này cũng không tệ lắm.

Người mà ấy đã thầm thích bấy lâu nay, có vẻ chính là tôi.

Mừng thầm.

7

Một ngày hẹn hò tuyệt vời.

Tôi có rồi.

Nhưng mà vẫn chưa hôn đủ phải sao đây.

Môi Tiểu Hoàn Tử ngọt quá.

8

Cái thằng Đàm Thư Mặc này có rồi mà còn rủ tôi chơi cầu lông?

Thời gian của tôi phải để dành cho vợ!

Biết là hơi trà xanh, mà tôi không biết xấu hổ.

9

Ra mắt mẹ vợ rồi.

Căng thẳng quá, thế quái nào lại đứng trước một con chó nguyên một bài diễn văn dài thế này!

Nhưng mà bố mẹ vợ có vẻ rất thích tôi.

Hehehehehehehehehehe.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...