5
Nửa tháng sau, Lý Huyền thông báo rằng ấy có trai rồi.
Mà người đó lại là em chí cốt của Sở Chí.
Ba đứa còn lại lập tức túm lấy ấy hỏi han hóng hớt.
Lý Huyền ngại ngùng giải thích.
“Thực ra bọn tớ quen nhau lâu rồi, trước đó không chuyện nhiều. Anh ấy lúc nào cũng đi chung với Sở Chí. Nhưng mà, theo trai tớ thì dạo gần đây Sở Chí hình như có crush rồi.”
“Hả?”
Ba đứa tôi cùng hét lên như bầy sóc đất.
Lý Huyền tiếp tục.
“Bạn trai tớ bảo dạo này ngày nào Sở Chí cũng nhắn tin với ấy, còn lưu tên ấy trong danh bạ là ‘bé cưng dấu’ nữa kìa. Đến nỗi không có ai chơi cầu lông với ấy nữa. Thế là tớ và ấy thành đôi cầu lông, rồi chuyện nhiều hơn, sau đó thì các cậu hiểu rồi đấy…”
Hai đứa cùng phòng còn lại lập tức tôi với ánh mắt đầy thương cảm.
“Không sao đâu, Nghệ Nghệ của bọn mình xinh đẹp thế này, dù Sở Chí không cảm thì vẫn còn người khác mà…”
Lời an ủi thì là , trong lòng tôi vẫn có chút chua xót.
Thì ra, Sở Chí không hề lạnh lùng, chỉ là lạnh lùng với tôi mà thôi.
Tôi lặng lẽ leo lên giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Chiều hôm sau, tôi có hoạt chung với bộ phận của Sở Chí.
Tôi không dám thẳng vào ta, chỉ cúi đầu suốt cả buổi.
Nhưng ánh mắt của Sở Chí cứ thỉnh thoảng lại hướng về phía tôi.
Gì đây? Nhìn tôi với ánh mắt thương à?
Bạn thân của Sở Chí – Đàm Thư Mặc – cứ ríu rít bên cạnh ta không ngừng.
“Ui ui ui, cái cây băng giá ngàn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi!”
“Còn lưu tên người ta là ‘bé cưng dấu’ nữa chứ!”
“Đến khi có tin vui nhớ báo cho tôi đấy nhé!”
…
Cái miệng lẻo mép này, không hiểu sao Lý Huyền lại thích ta .
Sau khi hoạt kết thúc, tôi nhắn tin cho mẹ.
【Con thất rồi, muốn khóc quá.】
Mẹ tôi trả lời.
【Hả? Hóa ra ngoài mẹ, con còn có ‘bé cưng’ khác à?】
Mẹ tôi bị mãn kinh rồi à, chuyện chẳng đâu vào đâu.
【Cái ‘bé cưng’ này không phải cái ‘bé cưng’ kia! Mẹ không hiểu gì hết!】
Tôi tức giận nhắn xong thì không trả lời nữa.
6
Ba ngày liên tiếp, tôi không chuyện với mẹ.
Tôi cảm thấy giữa hai mẹ con có khoảng cách, bà chẳng hiểu nỗi đau thất của một thiếu nữ mộng mơ.
Cho đến khi tháng này sắp hết mà mẹ tôi vẫn chưa gửi tiền sinh hoạt.
Tôi hoảng rồi.
【Đói quá, không có cơm ăn, nghèo quá.】
Tôi gửi thêm một sticker cá mập nhỏ ôm cái bát đi xin ăn.
【Hết tiền ăn cơm rồi à?】
Thực ra, hai ngàn mẹ gửi mua váy lần trước tôi vẫn chưa tiêu hết.
Nhưng chính mẹ số đó không tính là tiền sinh hoạt.
Tôi lại gửi thêm một sticker mèo khóc lóc.
【Đúng thế, ơn cho cơm đi đại nhân!】
Mẹ tôi không gì, chuyển thẳng cho tôi mười ngàn.
Tay tôi run run, không dám nhận ngay.
【Nhà mình trúng số à?】
【Không, chẳng phải con thất sao, mua gì ngon mà ăn đi.】
【Xin lỗi, trước đó mẹ chuyện hơi khó nghe.】
【Không sao, mẹ con mình không cần khách sáo đâu.】
Quả nhiên, mẹ con không có thù qua đêm.
Tôi lập tức nhận tiền, gọi một bàn hải sản nướng với tôm hùm sốt cay.
Dù dư vị thất vẫn còn, vị giác tôi đang chìm đắm trong hương vị cay nồng thơm ngon, đầu óc chẳng còn thời gian nghĩ ngợi gì nữa.
Hơn một tuần sau, cùng phòng gửi cho tôi một bài đăng từ “Tường Confession”.
Là ảnh chụp lén Sở Chí đang chơi bóng rổ trên sân.
Có một đăng ảnh này với caption:
【Muốn tìm info chàng đẹp trai này, tiện thể hỏi xem ấy có chưa.】
Sở Chí trả lời ngay trong phần bình luận.
【Tôi có người thích rồi, vẫn chưa theo đuổi .】
Bình luận của ta ngay lập tức nhận hơn một trăm phản hồi.
【Không ngờ lại có mà hotboy khoa chúng ta không theo đuổi nổi, tôi bái phục.】
【Đúng là đàn ông chỉ thích người không thích mình.】
【Tôi đoán là trước giờ toàn người khác theo đuổi ấy, nên ấy không có kinh nghiệm theo đuổi ai cả.】
…
Tôi chọc chọc vào Lý Huyền đang ngồi cạnh.
“Cậu có biết trai cậu có thông tin gì về crush của Sở Chí không?”
“Cụ thể là ai thì ấy không biết, bảo rằng một tuần trước Sở Chí đã chuyển cho đó mười ngàn tệ, chỉ để an ủi ấy vì thất .”
Tôi suýt nữa sặc nước.
Nói đến đây, Lý Huyền lộ vẻ đau lòng.
“Tớ có hơi thương Sở Chí rồi đấy.”
Đến tôi cũng không ngờ, cái người lúc nào cũng xa cách với người lạ như ta, lại có ngày đi ‘simp’ cho ai đó.
7
Chưa đầy hai ngày sau, một tài khoản có cùng ảnh đại diện với mẹ tôi bỗng nhiên gửi lời mời kết .
【Bé cưng, sao con lại xóa mẹ?】
Tôi nghĩ chắc ai đó kết nhầm, đúng là vớ vẩn.
Cho đến khi mẹ tôi gọi điện đến.
“Bé cưng, tháng trước mẹ đi du lịch Nhật Bản, bận quá không có thời gian nhắn tin với con. Nhưng mà con cũng không thể xóa mẹ luôn chứ?”
Ngón tay tôi cứng đờ khi cầm điện thoại, vội vàng mở WeChat lên kiểm tra.
Toang rồi.
Hai ảnh đại diện giống hệt nhau, đều là một bông sen vàng đang nở rộ.
Tôi chưa bao giờ lưu tên mẹ trong danh bạ, mà mẹ tôi lại rất hay thay đổi tên và trạng thái cá nhân.
Duy chỉ có ảnh đại diện là không đổi, vì mẹ bảo bông sen này sẽ mang lại tài lộc.
Thế nên, tôi luôn nhận diện mẹ thông qua avatar đó.
Vậy thì người có cùng ảnh đại diện với mẹ, còn nhắn tin qua lại với tôi, thậm chí còn chuyển tiền cho tôi suốt thời gian qua…
Là ai?
Tháng này, người duy nhất tôi mới thêm rồi lập tức xóa đi chỉ có Sở Chí.
Mà lúc tôi xóa ta, tác quá nhanh, đến mức không kịp rõ avatar của ta là gì.
Một suy đoán đáng sợ nảy ra trong đầu tôi, tôi không dám chắc.
Tôi lập tức bảo Lý Huyền gọi trai ấy đến xác nhận.
Tên nick, ảnh đại diện, thời gian chuyển khoản – tất cả đều trùng khớp.
Hahahaha.
Không thể nào.
Chắc chắn tôi đang nằm mơ rồi.
Tôi cẩn thận gõ một tin nhắn.
【Anh là… Sở Chí?】
Bên kia phản hồi ngay lập tức.
【Đúng , bé cưng.】
Trong phòng, không chỉ có tôi, mà cả Lý Huyền và trai ấy – Đàm Thư Mặc – cũng có mặt.
Cả ba đứa chúng tôi đều cần một viên trợ tim khẩn cấp.
Vậy nên… crush của Sở Chí chính là tôi sao?
Không không không, chuyện này quá hiểu lầm rồi!
Tuy tôi là fangirl sắc đẹp, quân tử mê trai cũng phải có nguyên tắc.
Tôi phải giải thích rõ ràng với ta.
【Sở Chí, từ trước đến giờ tôi luôn nhầm với mẹ tôi vì hai người dùng cùng một ảnh đại diện. Xin lỗi nhé, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi.】
Sau đó, tôi hoàn lại số tiền mười hai ngàn ta đã chuyển cho tôi.
Nhưng ta không nhận lại.
【Vậy, để tôi gọi cậu là bé cưng cũng là hiểu lầm sao?】
【Đúng…】
【Những câu chuyện hàng ngày chúng ta chia sẻ suốt một tháng qua cũng là hiểu lầm?】
【Đúng…】
Xin , đừng hỏi nữa, mất mặt đến độ muốn độn thổ rồi!
【Tống Thời Nghệ, rốt cuộc cậu có từng thích tôi dù chỉ một chút không?】
Xong rồi.
Chắc chắn ta tức giận rồi.
8
【Tống Thời Nghệ, gì đi chứ!】
Tôi gì bây giờ…
Chỉ cần nghĩ đến mấy tin nhắn sến rện tôi đã gửi cho Sở Chí trước đó, tôi liền muốn chính mình một phát.
Dứt khoát luôn cho rồi.
Người theo đuổi ta nhiều như thế, chắc vài ngày nữa ta cũng quên mất chuyện này thôi.
Tôi tắt điện thoại, chặn Sở Chí.
Đúng , cứ để ta bình tĩnh lại đi.
Lý Huyền rút khăn giấy trong túi, giúp tôi lau mồ hôi trên trán, sau đó hỏi Đàm Thư Mặc.
“Dựa vào hiểu biết của về Sở Chí, chắc vài ngày nữa ta quên chuyện này luôn chứ? Nhìn không giống người nhỏ mọn đâu.”
Đàm Thư Mặc lắc đầu như chong chóng.
“Sở Chí ấy à, nếu không quan tâm thì thôi, còn nếu đã nghiêm túc, thì có ba con cũng không kéo về đâu.”
Tôi lầm bầm.
“Vậy thêm một con nữa có kéo không?”
Chiều nay có tiết đại cương, tôi chẳng thể tập trung nổi.
Mà đúng lúc lại chạm mặt Sở Chí.
Tôi nghiêng người, trốn sau lưng Lý Huyền.
Sở Chí và Đàm Thư Mặc đi ngang qua.
Tôi lẩm bẩm trong lòng.
“Không thấy tôi, không thấy tôi…”
Nhưng giọng Sở Chí lại vang lên ngay trên đầu tôi, không lệch một ly.
“Bé cưng, giỡn tôi vui lắm à?”
Hôm nay ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, khí chất sắc bén, đứng cạnh tôi cứ như một con gà con lông xù.
“Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi mà, đâu có nhỏ nhen chứ…”
“Các trong bộ phận vẫn luôn khen là người hiền hòa, dù ít lại rất nhiệt . Dù không hay , thật ra là người có lòng tốt…”
Còn năm phút nữa là vào tiết.
Lớp đại cương đông nghịt người, không chỉ có lớp tôi mà còn mấy lớp khác trong khoa.
Sở Chí bất ngờ cúi xuống, khoảng cách giữa ta và tai tôi chỉ còn vài centimet.
“Bé cưng, em có biết hôm qua tôi đã gửi bao nhiêu tin nhắn cho em không? Kéo tôi ra khỏi danh sách chặn ngay!”
Tôi lầm bầm.
“Anh cứ gọi tôi bằng tên đầy đủ là rồi, gọi ‘bé cưng’ sến lắm.”
Mặt Sở Chí lạnh như băng.
“Trước đây không phải chính em bảo tôi gọi em là ‘bé cưng dấu’ sao? Giờ muốn đổi ý? Muộn rồi.”
“Tôi rồi, đó là một sự hiểu lầm!”
Giọng Sở Chí đột nhiên trở nên dịu dàng, bước chân có chút loạng choạng, suýt nữa ngã vào vai tôi.
“Vậy thì cứ để hiểu lầm tiếp đi, không sao?”
Bạn thấy sao?