“Sao mày có thể ghê tởm đến mức này?!”
Anh cả cũng gào lên, giọng khàn đặc:
“Mày mau nghĩ cách giải quyết đi!”
“Nếu không, chúng tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày!”
Lời đó khiến tôi không nhịn , tôi ta, chậm rãi từng chữ:
“Ai cần người nhà với các người?”
“Nếu ba người các người có chút não, thì đã không để công ty sụp đổ thế này.”
Anh cả nghiến răng: “Chu Niệm An, đừng vênh váo!”
“Tưởng dựa vào một gã đàn ông có chút bản lĩnh là ghê gớm lắm sao?”
“Hắn ta giờ nể mặt mày, chỉ là mới lạ nhất thời thôi!”
“Đợi hắn ta không còn hứng thú nữa, mày cũng chỉ là rác rưởi ở tầng đáy xã hội!”
Bốp!
Vừa dứt lời, Thẩm Vạn Sơn đã vung tay, tát mạnh vào mặt cả:
“Không phạm chủ tịch của tôi!”
“Tôi chỉ là người đại diện cho ấy!”
“Cô ấy, mới chính là chủ tịch đứng sau Tập đoàn Thịnh Thiên!”
13.
Lời của Thẩm Vạn Sơn vừa dứt, cả hội trường lập tức xôn xao:
“Chuyện gì thế này? Người nắm quyền thực sự đứng sau Tập đoàn Thịnh Thiên lại là Chu Niệm An sao?”
“Tôi có đang nằm mơ không? Cô ấy chẳng phải chỉ là một trẻ bỏ học nghèo khổ thôi à? Sao lại đột nhiên trở thành bà chủ đứng sau Tập đoàn Thịnh Thiên?”
“Quá kinh ngạc rồi, trước đây ấy im lìm, tôi còn tưởng ấy nghèo rớt mồng tơi, ai ngờ ấy lại là một đại lão ẩn mình!”
“Chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, đầy nghi ngờ và kinh ngạc.
Anh cả nghiến răng, giận dữ Thẩm Vạn Sơn, hỏi:
“Vậy tại sao ông lại tung tin về việc ký kết hợp tác với chúng tôi?”
Thẩm Vạn Sơn hừ lạnh, thản nhiên :
“Nếu không , ba người các người – lũ vong ân bội nghĩa – sao có thể dốc toàn bộ tài sản vào?”
“Cũng sao có thể để mọi người chứng kiến kết cục của ba kẻ ti tiện các người?”
Chị hai không thể tin nổi, tôi hỏi:
“Chu Niệm An, thật đi, Tập đoàn Thịnh Thiên này có phải mẹ lén để lại cho mày không?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Đúng .”
Nghe thế, bố tôi kinh ngạc thốt lên:
“Sao có thể như , nếu thì tại sao mày không sớm hưởng phúc?”
“Còn phải sống khổ sở lâu như thế?”
Tôi khẽ , điềm nhiên :
“Nếu tôi hưởng phúc sớm, các người còn có thể đắc ý như thế sao?”
“Cho các người biết, thật ra khối tài sản mà các người nhận trước kia là mẹ cố ý để lại cho các người.”
“Bà chỉ khi nâng các người lên cao nhất, đến lúc rơi xuống mới biết thế nào là đau đớn.”
“Với loại người như các người, chỉ có bại hoại không lối thoát mới đáng!”
Giọng tôi bình thản, từng lời đều khiến mọi người trong hội trường sững sờ.
Lúc này họ mới hiểu, mẹ tôi không phải ngốc nghếch, mà là đã tính một ván cờ về bản chất con người.
Bố tôi hoảng loạn, ngồi bệt xuống đất, thần sắc ngẩn ngơ.
Chị hai và cả cũng chết lặng như phỗng.
Đến giờ phút này, họ mới nhận ra bản thân mình ngu xuẩn và đáng hổ thẹn đến mức nào.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi lạnh lùng quay người bỏ đi.
Thẩm Vạn Sơn đi ngay phía sau tôi.
Sau đó, nghe cả phải bán hết gia sản vẫn không đủ trả nợ.
Cuối cùng ta phải mang vợ con lẩn trốn khắp nơi, sống cảnh bữa đói bữa no.
Bố tôi cũng vì nợ nần chồng chất mà trở thành kẻ bị người người chửi rủa.
Vì không có tiền lại ham ăn lười , ông ta lén trộm đồ trong cửa hàng, bị bắt quả tang và bị giam giữ.
Chị hai vì trước đây giàu có nên ngông cuồng, đắc tội nhiều người, sau khi nợ nần chồng chất thì bị đánh gãy chân, sống khốn khổ không chịu nổi.
Còn tôi, tôi đã thành lập một quỹ từ thiện.
Một phần dùng để giúp đỡ những gia đình nghèo khó và trẻ em.
Phần còn lại quyên góp cho bệnh viện, phục vụ nghiên cứu và điều trị bệnh ung thư.
Mỗi khi thấy những đứa trẻ giúp đỡ nở nụ hạnh phúc, tôi lại nhớ đến mẹ.
Bà ấy đã từng tốt bụng như thế, nếu thấy cảnh này, chắc bà sẽ rất vui.
Bạn thấy sao?