“Chúng tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở ngài.”
Thẩm Vạn Sơn hừ lạnh, thẳng:
“Tốt bụng nhắc nhở?”
“Tôi thấy, các người chỉ vì không muốn chủ tịch của tôi sống sung túc, hạnh phúc, nên mới mong ấy nghèo khổ, độc, bị thiên hạ chê.”
“Các người , chẳng phải chỉ vì năm xưa ấy không cùng các người máu lạnh vứt bỏ người mẹ mắc ung thư sao?”
“Chính lòng hiếu thảo và sự hy sinh của ấy khiến các người cảm thấy nhục nhã, nên mới căm ghét ấy, muốn dìm ấy xuống bùn lầy, muốn ấy phải hối hận vì sự lương thiện của mình, muốn ấy từ bỏ lòng nhân ái và hiếu đạo, để rồi trở thành kẻ máu lạnh vô như các người!”
“Trong thế giới của loài quạ, thiên nga đều là kẻ có tội.”
“Vậy nên, các người luôn đố kỵ và căm ghét ấy, đúng không?”
Lời của Thẩm Vạn Sơn thẳng thắn, không chút nể nang.
Đâm thẳng vào nỗi xấu hổ sâu kín trong lòng cả, chị hai và bố tôi.
Khiến gương mặt họ tràn đầy vẻ chột dạ.
Nhưng ngay sau đó, cả vẫn cứng miệng giải thích:
“Thẩm tổng, có lẽ ngài đã hiểu nhầm chúng tôi.”
“Chúng tôi chỉ nghĩ rằng ấy lợi dụng danh tiếng của ngài để điều sai trái, nên mới có thái độ đó.”
Chị hai cũng gật đầu hùa theo:
“Đúng, chỉ là hiểu nhầm thôi.”
“Chúng ta đừng vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến hợp tác.”
Bố tôi cũng vội thúc giục:
“Đúng Thẩm tổng, có bao nhiêu người đang theo dõi mà.”
“Chúng ta nên bắt đầu lễ ký kết đi thôi.”
“Những chuyện khác không quan trọng.”
Thấy bọn họ đến lúc này vẫn không chịu hối cải.
Chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện ký hợp đồng.
Thẩm Vạn Sơn khẩy, ánh mắt sắc bén, giọng điệu khinh miệt:
“Ký hợp đồng?”
“Với cái lũ lòng lang dạ sói nhà các người, cũng xứng để tôi hợp tác à?”
12.
Những lời đầy châm biếm của Thẩm Vạn Sơn khiến cả và ba người kia chết lặng tại chỗ.
“Ông… ông là có ý gì?”
Anh cả nhíu chặt mày, không dám tin.
Thẩm Vạn Sơn điềm nhiên, giọng trầm thấp:
“Sao? Làm người quá lâu không , nên giờ không hiểu tiếng người à?”
“Tôi, Thẩm Vạn Sơn, không ngu đến mức đi hợp tác với lũ người vừa bất tài vô dụng, vừa lòng lang dạ sói như các người!”
“Thay vì ngồi đây mơ tưởng hão huyền, chi bằng nghĩ cách cứu vãn cái Chu thị của các người đi!”
Lời thẳng thắn của Thẩm Vạn Sơn không hề nể nang cả.
Anh cả tức đến đỏ bừng cả mặt.
Nếu không vì ngại thế lực và quyền lực của Thẩm Vạn Sơn, ta hẳn đã xông lên đánh rồi.
Bố tôi thì căng thẳng, cảnh giác hỏi:
“Thẩm Vạn Sơn, ông là sao?”
“Cái gì mà cứu Chu thị?!”
Chị hai cũng cau mày, không hiểu:
“Đúng đấy, Chu thị của bọn tôi mới khai trương, tiền đồ rộng mở, cứu gì mà cứu?”
“Ông bớt nguyền rủa chúng tôi đi!”
Thấy họ vẫn ngây thơ và tự tin mù quáng.
Tôi không nhịn nhạt:
“Rồi các người sẽ biết ngay thôi.”
Vừa dứt lời, cả đã nhận cuộc gọi từ thư ký:
“Chủ tịch Chu, lô hàng mà chúng ta sản xuất hàng loạt đã bị tồn kho, không có công ty nào chịu lấy hàng!”
“Hiện tại tài khoản công ty không còn một đồng, nhà máy còn đang đòi thanh toán nốt tiền hàng, nếu không sẽ kiện chúng ta!”
Nghe , cả nhíu chặt mày, quay sang Thẩm Vạn Sơn:
“Ông giỡn mặt với chúng tôi à?”
“Chẳng phải đã chúng ta sẽ hợp tác, sau này ông sẽ mua hàng từ công ty chúng tôi sao?”
“Sao giờ lại không chịu nhận hàng?”
Thẩm Vạn Sơn lạnh:
“Ai đã đồng ý hợp tác với các người?”
“Có bằng chứng không? Có hợp đồng không?”
“Cái gì cũng không hiểu, mà cũng đòi học người ta mở công ty.”
Thấy Thẩm Vạn Sơn hoàn toàn không có ý định hợp tác, cả nghiến răng, quay sang điện thoại :
“Mau bán tháo hàng, ai trả giá là bán luôn, bù vào tiền hàng trước đã!”
Đầu dây bên kia gấp gáp: “Đã thử rồi, hàng của chúng ta dù bán lỗ cũng không ai thèm lấy!”
“Hiện tại Chu thị đối diện với khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ và thua lỗ nặng.”
“Công ty, sản rồi!”
Vừa dứt câu, tại công ty lập tức xuất hiện một nhóm đông người.
Họ đều đến đòi tiền lương, tiền hàng và khoản bồi thường vi phạm hợp đồng.
Chỉ trong vòng một phút.
Anh cả, chị hai và bố tôi từ những tỷ phú ngưỡng mộ.
Trở thành những kẻ trắng tay bị mọi người đòi nợ.
Lúc này, ba người họ mới thực sự hoảng loạn.
Bố tôi trừng mắt, giận dữ quát tôi:
“Chu Niệm An, mày dám chơi trò đê tiện với chúng tao?”
Bạn thấy sao?