Anh cả ngạo nghễ: “Tôi chắc chắn còn hơn hẳn cái đứa vô dụng từng gọi là niềm tự hào của mẹ!”
Nói xong, ta bá vai bố và chị hai, ngạo mạn :
“Chúng ta sinh ra đã là số giàu sang, sau này sẽ đứng trên đỉnh kim tự tháp!”
“Không giống cái loại ngu ngốc nào đó, tốn công vô ích, cả đời chỉ là kẻ nghèo hèn!”
“Cuộc sống tốt đẹp của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi! Ha ha ha!”
Có lẽ vì đang mơ về cuộc sống giàu sang trong tương lai.
Ba người họ lớn thoải mái trước mặt tôi.
Nghe tiếng sảng khoái của họ.
Tôi cũng bật .
Đúng .
Cuộc sống tốt đẹp của các người.
Quả thực mới chỉ bắt đầu.
8.
Chẳng mấy chốc, ngày cả và mọi người ký hợp đồng hợp tác với Tập đoàn Thịnh Thiên đã đến.
Lễ ký kết tổ chức ngay tại công ty của họ.
Để thể hiện thực lực, họ đặc biệt bỏ ra số tiền lớn, tổ chức buổi lễ hoành tráng và náo nhiệt.
Khung cảnh xa hoa ấy đã khiến không ít người xì xào bàn tán:
“Tôi nhớ nhà này trước kia đâu có điều kiện gì, hình như chỉ có bà mẹ gồng gánh cả nhà thôi mà? Sao đột nhiên lại mở công ty, mà còn hoành tráng thế này?”
“Cậu không biết à? Mẹ họ mắc ung thư rồi qua đời, để lại khối tài sản khổng lồ.”
“Nghe nhà này ai cũng nổi tiếng vô ơn bạc nghĩa, vừa nghe mẹ bị ung thư là bố ly hôn, con trai đuổi mẹ ra khỏi nhà. Suốt hai năm mẹ chữa bệnh, ba người họ không bỏ ra một đồng, thậm chí còn không thèm đến thăm.”
“Đúng , chỉ còn con út thi đậu Thanh Hoa, mỗi ngày ba công việc để kiếm tiền thuốc men cho mẹ, ngày đêm túc trực chăm sóc bà.”
“Kỳ lạ là mẹ ấy qua đời rồi, chẳng để lại cho ấy cái gì, lại chia hết tài sản cho ba kẻ trắng trợn đó.”
“Thật không hiểu nổi, người mẹ ấy nghĩ gì mà lại ?”
Trước những lời bàn tán, cả và mọi người tỏ ra không thèm để tâm.
Họ chỉ mong ngóng tổng giám đốc Tập đoàn Thịnh Thiên đến ký hợp đồng.
Thế , trong lúc họ đang chờ đợi trong hồi hộp, tôi lững thững bước vào.
Vừa thấy tôi, nụ của ba người lập tức cứng đờ.
Chị hai đi thẳng tới, mặt mày khó chịu :
“Chu Niệm An, hôm nay là ngày đại sự ký hợp đồng với Tập đoàn Thịnh Thiên, mày đến đây gì?”
Bố tôi cũng tức tối, không vui :
“Đây là chỗ mày có thể đến à, loại nghèo kiết xác?”
“Mau cút đi! Đừng bẩn buổi lễ ký kết của bọn tao!”
Trước những lời xua đuổi không chút nể nang của họ, tôi bình thản :
“Tôi đến đây theo lời mời.”
Nghe , cả nhíu mày, khó chịu :
“Lời mời?”
“Ý mày là cái chuyện bọn tao từng gọi mày đến quét dọn nhà vệ sinh hả?”
Chị hai không tin nổi, chế giễu:
“Chu Niệm An, mày có chút lòng tự trọng không đấy?”
“Chưa thấy tiền bao giờ hả? Chỉ vì công việc quét dọn lương một nghìn tám mà hớn hở đến thế?”
Bố tôi cũng lắc đầu, giọng khinh bỉ: “Mẹ mày sao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày cơ chứ?!”
“Mau cút đi, hôm nay có nhân vật lớn đến, quét dọn cũng phải biết lựa thời điểm!”
Trước sự coi thường và sỉ nhục của họ, tôi bình thản :
“Tôi Thẩm Vạn Sơn mời đến.”
9.
Nghe , cả ban đầu nhíu mày, sau đó ha hả:
“Chu Niệm An, mày dối thì cũng phải có chút đầu óc chứ.”
“Mày là cái thá gì, cũng xứng Tổng giám đốc Thẩm mời đến à?”
Chị hai cũng khoanh tay, hừ lạnh:
“Đúng đấy, mày biết Thẩm tổng là ai không mà dám lấy ông ấy ra cớ?”
“Nhìn bộ dạng vô dụng của mày, cả đời này cũng không có tư cách thấy Thẩm tổng một lần.”
“Tao thấy mày là ghen tỵ bọn tao sắp phất lên nên cố đến hoại, không muốn bọn tao ký hợp đồng với Tập đoàn Thịnh Thiên!”
Bố tôi cũng đẩy tôi một cái, bực bội :
“Mưu mô sâu thế, trách sao mẹ mày không để lại cho mày xu nào.”
“Mau cút đi!”
“Đừng có mất mặt ở đây!”
Ngay cả đám người xung quanh cũng không nhịn mà bàn tán:
“Cô này chắc bị sốc vì mẹ mất mà không thừa kế, thần trí rối loạn rồi. Thẩm tổng là người tầm cỡ cao xa, sao có thể quen ta chứ?”
“Đúng , ta chỉ là tầng lớp thấp kém, cả đời này sao chạm tới Thẩm tổng.”
“Ôi, ấy cũng thật đáng thương, bố và chị đều phát đạt rồi, chỉ còn ấy lẻ loi, nghèo khó, ai mà không chịu nổi chứ.”
“Phải rồi, nếu không vì mẹ ấy, thì bây giờ chắc đã là sinh viên Thanh Hoa, tiền đồ sáng lạn.”
Mọi người tôi với đủ loại ánh mắt – có đồng cảm, có chán nản, cũng có tiếc nuối.
Ngay sau đó, cả móc từ ví ra tờ một trăm tệ, ném vào mặt tôi:
“Một trăm này đủ cho mày quét nhà vệ sinh mấy ngày, coi như tao thưởng cho mày, mau cút đi!”
Thấy tôi vẫn đứng yên, chị hai liếc tôi từ đầu đến chân, lạnh lùng :
“Mày chắc nghèo đến phát điên rồi, nhân ngày vui hôm nay cố ý mò đến gạ gẫm người khác hả?”
“Không soi gương lại mình à? Cái bộ dạng nghèo hèn này, ngay cả lau giày cho bọn tao cũng không xứng, còn dám mơ tưởng Thẩm tổng để mắt đến mày?”
Nghe chị hai thế, bố tôi càng lộ rõ vẻ chán ghét, lập tức quát lớn:
“Bảo vệ đâu?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?