Mẹ Không Còn Là [...] – Chương 5

“Mau về dọn nhà đi. Quần áo không giặt, cơm không nấu! Con bé hôm nay cần người lớn đi họp phụ huynh cũng phải tôi đi!”

“Cô thật vô dụng, tôi nuôi bao năm phí công! Nuôi chó còn hơn !”

Lưu Hiểu Tinh đỏ mặt tức giận.

Cô ấy liền lấy nĩa đâm mạnh vào gan ngỗng!

Tôi có chút thương cảm cho miếng gan ngỗng đó.

Tâm trí tôi đặt trên gan ngỗng, giọng có chút lơ đãng: “Anh nên cảm ơn tôi.”

Trương Chí gào lên: “Cô điên à!”

Tôi tỉnh lại: “Tiểu tam đã chính thức vào nhà rồi, ta phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng gánh vác mọi thứ.”

“Gia đình các người cũng thế.”

“Đó chính là cuộc sống sau này của ta, cứ để ta thích ứng trước.”

“Còn về con cưng của , chỉ cần trai nó có tiền, mẹ sẽ thích ngay, để mẹ đi.”

4. Nhậm chức

“Cái bồ nhỏ đó cũng , con thích ta mà.”

Trương Chí bị tôi chặn họng, tức giận hơn: “Cô đúng là bệnh nặng! Mở miệng ra là gọi người khác là tiểu tam, sao lại độc ác thế!”

“Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp bình thường.”

“Tôi vất vả xã giao, ta lại là thư ký của tôi, chăm sóc tôi chút thì sao?”

“Không sao, sau này ta có thể chăm sóc tốt hơn.”

Tôi nhạt rồi cúp máy.

Trương Chí thật sự không coi tôi là người!

Bữa trưa tôi không ăn ngon, bữa tối thì Lưu Hiểu Tinh không ăn nổi.

Cô ấy tức đến mức gần như bốc khói.

Đến mức sáng hôm sau, ấy đập cửa phòng tôi rầm rầm.

Tôi suýt chút nữa quên hết những từ mới vừa học xong.

Mở cửa ra, thấy ấy chống nạnh, đầy khí thế.

“Thu dọn đi cùng tôi!”

“Doanh thu năm ngoái của công ty lên tới hàng chục triệu, năm nay cậu quay lại, chắc chắn sẽ còn hơn, năng lực của cậu hơn tôi nhiều!”

Cô ấy đẩy tôi vào nhà tắm, còn mình thì khoanh tay ngồi đợi trên sofa.

Tôi mình trong gương, rồi đồ mỹ phẩm cao cấp trên bồn rửa, đưa tay ấn lên mặt mình.

Nhìn xem!

Rời khỏi cái nhà đó, dù thức trắng hai đêm học từ mới, giờ tôi vẫn rạng rỡ.

Bảy giờ rưỡi, chúng tôi đến công ty du lịch, mọi người đã bận rộn.

Thấy Lưu Hiểu Tinh, họ lập tức dừng tay vây quanh.

Lưu Hiểu Tinh giới thiệu tôi với họ.

Tôi cảm nhận ánh mắt họ không mấy thiện cảm.

Đúng , mười sáu năm nội trợ đã biến tôi và những người phụ nữ đi thành hai thế giới khác biệt.

Sự khác biệt này không thể bù đắp bằng mỹ phẩm hay quần áo đắt tiền.

Lưu Hiểu Tinh sắp xếp tôi vào văn phòng của ấy.

“Tôi chuẩn bị nghỉ phép rồi, có chuyện gì cũng đừng tìm tôi.”

Cô ấy bước đi đầy ngạo nghễ.

Tin đồn trong công ty lan khắp nơi.

Nói rằng Lưu Hiểu Tinh bị tôi gạt đi, rằng mấy năm nay tôi không là vì tiểu tam, giờ bị đá.

Tin đồn nhiều, nguồn tin chỉ có một.

Lương Diên.

Cô ta đã vào trong công ty của tôi.

Nhưng tôi không có thời gian, vì tôi sắp bay sang Đức.

Đợi khi về rồi tính tiếp!

Ngồi trên máy bay, tôi nghĩ như .

Việc ký hợp đồng diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng, trước đó Lưu Hiểu Tinh đã liên hệ và sắp xếp gần xong.

Tôi biết, ấy lo tôi không thích ứng với xã hội và công việc hiện nay, nên lần ký kết đầu tiên này phải thật suôn sẻ.

Nhưng tôi rất muốn tự mình lập công.

, tối hôm trước ngày về, tôi dẫn theo Mạn Mạn đến công ty du lịch lớn nhất địa phương.

Nếu ký hợp đồng với công ty này, chúng tôi sẽ nhanh chóng mở rộng thị trường Đức, thậm chí cả châu Âu.

Khi vào, Mạn Mạn cứ nuốt nước bọt, nhát gan.

Khi ra, ấy vui mừng khua tay múa chân.

Tôi còn muốn buộc dây giữ ấy lại, sợ ấy bay đi mất.

Tối hôm đó, nhóm chat công ty nổ tung.

Ngay cả Lưu Hiểu Tinh đã mất tích hơn một tuần cũng xuất hiện.

Chắc ấy say rượu, vừa khóc vừa trên điện thoại.

“Cậu không biết đâu, lúc trước tôi tìm lại cậu, tôi lo lắng đến mức nào.”

“Tôi sợ cậu ký không thành, rồi nản chí, lại quay về hầu hạ cái lũ rùa rắn ấy.”

Tôi nhắc ấy giữ hình tượng, ấy càng mắng dữ hơn.

Cúp máy, tôi quyển sách giáo trình tiếng Đức sơ cấp mình mang theo, muốn khóc.

Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như thế.

Để ăn mừng, tôi dẫn mọi người đi du lịch một vòng quanh Đức trước khi về.

Hành trình là tôi tự lên kế hoạch, vừa tiết kiệm vừa vui vẻ, hiệu quả cao.

Về đến công ty, tôi đón bằng hoa và tràng vỗ tay nồng nhiệt.

Tôi biết, chiếc ghế tổng giám đốc này tôi đã ngồi vững.

Mẹ chồng gọi điện cho tôi, sau năm tháng tôi rời đi.

“Cô giận đủ rồi chứ! Mau quay về, bố chồng bị lở loét do nằm lâu!”

Tôi bật : “Báo ứng.”

Mẹ chồng ở đầu dây bên kia khóc lóc mắng tôi bất hiếu, độc ác.

Tôi cúp máy, gọi Lương Diên vào văn phòng.

Lương Diên vừa bước vào, nước mắt đã chảy.

Tôi không kéo rèm, thậm chí còn không đóng cửa: “Gần đây cãi nhau với trai, hay bị mẹ chồng hành hạ? Chưa gì đã vào đây khóc.”

Lương Diên kinh ngạc.

Tôi chỉ vào góc phòng có camera giám sát: “Tôi công nhận năng lực việc của .”

“Và nếu tôi muốn xử lý , chỉ cần một câu.”

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...