Mẹ Kế – Chương 5

Người gia đình giúp đỡ thì gọi điện mắng , bảo hết tiền còn bày đặt giả sang.

Tối hôm đó.

Cô dùng chút tiền cuối mua thuốc ngủ, định uống.

Ai ngờ trong đầu vang lên một giọng : [Ký chủ à, có muốn mẹ kế ác độc không?]

— Phiên ngoại ba: Về cách xưng hô.

Có trong tay hàng chục tỷ và vô số tài sản, Tang Họa thấy cuộc sống bây giờ cũng không tệ.

Cô thảnh thơi tựa lưng ghế sofa, sai cậu con trai cả “tự dưng có ”:

“Lục Cẩu Đản, rót cho mẹ tách trà.”

Lục Kinh Hàn ngồi cạnh đang xử lý công việc, lần đầu nghe cái tên này thì hơi nhướng mày: “Lục Cẩu Đản?”

“Rót cho ba một tách nữa.”

Lục Vọng: …

Đâu chỉ có Lục Cẩu Đản, còn Lục Thiết Trụ và Lục Tam Nha nữa.

Ban đêm, lúc “vận ” xong.

Lục Kinh Hàn chạm vào Tang Họa đang đẫm mồ hôi: “Em cũng đặt cho một biệt danh đi.”

thích nhất nghe Tang Họa gọi mình là “chồng,”

Nhưng có thêm biệt danh thì cũng vui.

Chỉ mong đừng giống mấy đứa con là .

Tang Họa lườm : “Vậy gọi là Lục Bất Hưu.”

Chết tiệt.

Một ngày chẳng nghỉ chút nào.

Cô không hiểu sao Lục Kinh Hàn ban ngày đi mà ban đêm về vẫn còn nhiều sức thế.

Phiền chết đi !

Làm mẹ kế ác độc cũng là một nghề nguy hiểm lắm chứ!

— Phiên ngoại bốn: Lục Vọng.

Trước đây, Lục Vọng thấy Tang Họa là người đàn bà ác độc nhất thế gian.

Ngày nào bà ta cũng mắng cậu hoặc đánh cậu.

Hiện giờ, cậu ước gì Tang Họa cứ đánh cậu như trước còn hơn.

Cũng vẫn đỡ hơn việc cậu để Tang Họa đi họp phụ huynh, để rồi trước cả lớp bà ta gọi cậu là Lục Cẩu Đản.

Kết quả là—

Cậu đi rót nước, học lại chào: “Cẩu Đản ơi, cậu đi rót nước à!”

Cậu đi lấy cơm, học lại: “Cẩu Đản ơi, cậu đi ăn cơm à!”

Cậu vào nhà vệ sinh, cùng lớp : “Cẩu Đản ơi, cậu đi vệ sinh hả!”

Cậu lên lấy bài, thầy giáo : “Cẩu Đản, phiền em phát giúp thầy!”

Lục Vọng: …

Nếu thời gian quay ngược , cậu nhất định sẽ không chọn để Tang Họa đi họp phụ huynh!

Chờ mãi mới tan học, Lục Vọng thở phào nhẹ nhõm.

Khi đón em trai em về nhà, là quản gia ra mở cửa: “Cậu Cẩu Đản, cậu về rồi đấy à!”

Lục Vọng: ………

— Phiên ngoại năm: Lục Châu.

Nhân vật mà Lục Châu thích nhất là Tôn Ngộ Không.

Cậu bé thích nhất câu: “Rồi sẽ có ngày, hùng cái thế khoác kim giáp, cưỡi mây bảy màu đến rước em.”

Nên lúc bị oan trộm tiền, còn bị ăn tát, trong đầu cậu cứ nghĩ: “Rồi sẽ có ngày, mẹ của mình cũng sẽ khoác kim giáp, cưỡi mây bảy màu đến đánh gục kẻ bắt nạt mình!”

Cho đến khi Tang Họa thật sự xuất hiện.

Bà ấy không chỉ đánh ngã tên nhóc mập mà còn đánh luôn cả mẹ thằng nhóc mập!

Thế khi cậu kể lại chuyện này cho bè thì chẳng ai tin, còn mặt xấu trêu cậu: “Nói xạo! Mẹ tớ bảo cậu là trẻ mồ côi mà!”

“Nếu cậu có mẹ thì sao mẹ cậu chưa từng đến đón cậu chứ!” 

“Nói dối! Tớ không chơi với cậu nữa!”

Lục Châu ấm ức cực độ, lớn tiếng phản bác: “Tớ không dối, tớ đúng là có mẹ mà!”

“Xì xì xì! Cậu chẳng có mẹ đâu!”

“Tụi này không tin, đi mau! Không chơi với đứa dối!”

Ai ngờ chúng nó vừa quay đầu chạy vài bước thì cổ áo liền bị người ta xách ngược.

“Chạy đi đâu?”

Tang Họa tít bọn chúng.

“Mẹ ơi!”

Mắt Lục Châu sáng rỡ, vội chạy đến nắm tay mẹ.

Tang Họa xoa má cậu: “Con trai ngoan.”

Bọn nhau.

Thì ra Lục Châu không dối!

Và mẹ cậu đẹp ơi là đẹp!

Có điều, người mẹ xinh đẹp ấy lập tức bẹo má bọn chúng cảnh cáo: “Từ nay đứa nào còn bắt nạt Lục Châu, gặp đứa nào tôi đứa đó!”

Lục Châu ưỡn ngực tự hào.

Mẹ cậu là ngầu nhất!

— Phiên ngoại sáu: Lục Tuyết.

Hôm nay thầy giáo bảo tôi viết văn với đề tài: “Mẹ của em.”

Mẹ tôi tên là Tang Họa.

Mẹ rất xinh đẹp hơi lạ.

Mẹ hay bảo mình là mẹ kế ác độc.

Mẹ kế ác độc là gì nhỉ?

Tôi chạy đi hỏi trai, bảo tôi đừng đọc tiểu thuyết nữa.

Nhưng tôi đâu có đọc tiểu thuyết.

Tôi còn chưa tới mười tuổi, tiểu thuyết phức tạp lắm.

Tuy tôi không hiểu “mẹ kế ác độc” là gì tôi biết mẹ là người tuyệt nhất trên đời.

Mẹ thơm thơm, mềm mềm, còn tết tóc cho tôi rất đẹp.

Tôi thích mẹ nhất luôn ~~~

— Phiên ngoại bảy: Hệ thống.

Trong giới hệ thống, một hệ thống đến tuổi trưởng thành nhất định phải tìm ký chủ để ký kết.

Nếu không sẽ thành “hệ thống hoang” không ai cần.

Sẽ bị chê đấy!

Đây là lần đầu hệ thống nhận nhiệm vụ nên ba Thần Chủ của nó đích thân chọn cho nó một nhiệm vụ đơn giản.

Chỉ cần tìm một ký chủ mẹ kế ác độc, bị nam chính đuổi khỏi nhà là xong!

Thế hệ thống lang thang ở nhân gian sáu ngày vẫn chẳng ai chịu ký kết với nó.

Nếu quá một tuần không tìm ký chủ thì sẽ bị coi là thất bại.

Nó ủ rũ trở về thế giới hệ thống.

Nó cảm giác mình vô dụng.

Các khác mỗi lần nhận nhiệm vụ đều tìm ký chủ rất suôn sẻ, chỉ riêng nó… Một người cũng không có.

Đúng lúc hệ thống đang lén rơi nước mắt, ba Thần Chủ xuất hiện.

Hệ thống ba Thần Chủ, buồn bã cúi đầu: “Ba ơi, con xin lỗi.” 

“Con e là không xong nhiệm vụ rồi.”

Có lẽ những hệ thống khác đúng, nó vốn không xứng con của ba Thần Chủ.

Ai ngờ ba Thần Chủ không hề giận, còn xoa đầu nó: “Chưa hết một tuần mà?”

“Biết đâu lần này sẽ thành công thì sao?”

“Năm xưa ba cũng đi lên từ một hệ thống nhỏ chẳng có gì.” 

“Ba tin con cũng .”

“Nếu thật sự không ổn thì ba dẫn con đi gặp ông nội Thiên Đạo.”

Nghĩ đến người ông Thiên Đạo vẫn luôn thương mình, hệ thống bỗng tràn đầy nghị lực!

Ba đúng, chưa tới phút cuối không bỏ cuộc!

Hệ thống quay lại nhân gian.

Cuối cùng, nhờ nỗ lực lần này, nó đã ký kết ký chủ đầu tiên.

—— Tang Họa.

Về sau, hệ thống ngày càng tiến xa.

Trong vô vàn ký chủ nó từng gặp, nó chưa bao giờ quên Tang Họa.

Vậy nên—

Một ngày trời quang gió mát, nó quyết định tự cho mình kỳ nghỉ, đi thăm Tang Họa.

Không biết Tang Họa còn nhớ nó không.

Hệ thống hóa thành hình người, len lén nấp ngoài biệt thự dòm vào chẳng thấy gì.

Nó buồn bã thở dài thì sau lưng bất ngờ vang lên giọng quen thuộc: “Cậu là ai?”

Hệ thống quay lại, thấy Tang Họa và Lục Kinh Hàn cùng ba đứa con đang lạnh lùng nó.

Hệ thống: …

“Tôi… Tôi chỉ đi ngang thôi.”

Nó vừa dứt lời, Tang Họa liền ngạc nhiên trợn to mắt: “Hệ thống?!”

Hệ thống sửng sốt: “Cô nhận ra tôi à?”

Tang Họa bĩu môi: “Chứ sao, cậu còn biết hóa thành người cơ à?”

“Nhìn như đứa trẻ, cũng dễ thương đấy!”

Vì hệ thống giới và nhân gian không giống nhau!

Sau này nó cũng lớn lên thành người lớn!

Nhưng nó chưa kịp đã bị Tang Họa bẹo má: “Bọn tôi tính ra ngoài ăn, cậu đi chung luôn đi!”

Cuộc sống hạnh phúc của nam nữ chính cứ thong thả trôi qua.

Còn Tang Họa khi xưa suýt tự tử, giờ cũng có hạnh phúc riêng của mình.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...