Tôi: …
“Tang Họa, tuy đón bọn trẻ về cảm nhận bây giờ chúng mới thực sự hòa nhập vào ngôi nhà này.”
“Tất cả đều nhờ công em.”
“Cảm ơn em.”
Tôi: …
19
Lục Kinh Hàn vui vẻ, còn tôi thì như trời sụp.
Đã hai ngày trôi qua từ khi Lục Kinh Hàn trở về, tôi tuyệt vọng hoàn toàn: “Hệ thống, tôi phải sao đây?”
Hệ thống lần đầu gặp huống này, nó cũng rối bù.
Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt một triệu bay đi sao?
Đang lúc tôi khóc không ra nước mắt, ngoài kia bỗng vang lên tiếng mắng chửi the thé: “Tang Họa là thứ gì chứ! Dựa vào đâu ta không cho tôi vào thì tôi không vào!”
“Tôi đến tìm Kinh Hàn! Tôi biết thằng bé về rồi!”
“Đồ nô tài, tránh ra!”
Tôi quay đầu , quản gia khổ sở xin lỗi: “Phu nhân, xin lỗi, tôi không ngăn bà hai.”
Vừa dứt lời, bà hai đã khẩy: “Cô ta sắp không là phu nhân nữa rồi.”
“Tang Họa, không ngờ tôi quay lại đấy chứ!”
“Ngày vui của kết thúc rồi, tôi đã báo cho Kinh Hàn biết chuyện ngược đãi bọn trẻ, là loại đàn bà ác độc!”
“Nếu biết điều thì mau nhường lại vị trí bà Lục đi!”
“Tôi đã tìm người mới cho Kinh Hàn rồi!”
Nói xong, bà ta kéo một trạc tuổi tôi tới.
Cô ta xinh như hoa đào, cúi đầu e thẹn.
[Ký chủ, ta chính là nữ chính!!]
Hệ thống báo khẩn.
Tôi chỉ nghe thấy một câu: “Bà muốn để Lục Kinh Hàn đuổi tôi?”
“Đúng thế!”
Ai bà hai không tốt, chứ tôi thấy bà ta tuyệt vời quá trời!!
Tôi mừng phát khóc: “Nếu thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi ở lại căn nhà này.”
Tôi vác túi hành lý, lập tức xách lên bỏ đi.
Không ngờ, tôi đụng ngay phải Lục Kinh Hàn vừa về tới nhà, ấy ngẩn ra khi thấy đống hành lý: “Em đi đâu ?”
Bà hai lập tức trở mặt: “Kinh Hàn, đang giúp cháu đuổi ả đàn bà này đi đó!”
“Hôm nay hai giới thiệu cho cháu một người tốt!”
“Tiểu Khả, mau chào hỏi đi.”
Cô kia ngượng ngùng liếc Lục Kinh Hàn, giọng ngọt lịm: “Anh Hàn.”
Lục Kinh Hàn: …?
Lục Vọng vừa tan học về thấy cảnh này, thằng bé hỏi thẳng: “Ba, ba định ly hôn với mẹ sao?”
“Nếu thì con theo mẹ.”
Lục Kinh Hàn: ?
Lục Châu nhanh chóng giơ tay: “Con cũng thế.”
Lục Tuyết ôm quai cặp, lưỡng lự Lục Kinh Hàn rồi rụt rè khẽ : “Ba ơi, con sẽ về thăm ba.”
Lục Kinh Hàn bực quá bật .
20
Trong khách sạn.
Tôi và mấy đứa con nhau.
Tin vui: Đã thoát rồi.
Tin buồn: Lôi theo ba “cái đuôi” này.
“Hệ thống, thế này tính ra tôi hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
Hệ thống: [Tính là đã bắt cóc con của nam chính.]
Tôi: …
Đúng lúc tôi đang nghĩ cách xoay chuyển thế, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Chắc chắn là Lục Kinh Hàn, hệ thống! Giờ tôi phải sao đây?”
Hệ thống: [À… Cô ráng cầm cự chút, tôi đi tìm ba Thần Chủ của tôi!]
Tôi: ?
Cửa phòng bật mở.
Lục Tuyết nắm tay tôi, lí nhí : “Mẹ ơi, trông ba có vẻ hơi đáng sợ.”
Chứ còn gì nữa, tôi vừa “bắt cóc” con ấy còn gì.
Rõ ràng ấy đến để tính sổ với tôi.
Chưa kịp , Lục Kinh Hàn đã đẩy ba đứa “nghịch tử” ra ngoài.
Tiếp đó đến lượt tôi.
Tôi nuốt nước bọt: “Anh… Muốn gì?”
Lục Kinh Hàn nhướng mày: “Em nghĩ muốn gì?”
Tôi: …
Thế này không lành rồi!
Tôi co chân toan chạy lại bị Lục Kinh Hàn dễ dàng ghì sát vào tường: “Tang Họa, nhớ kết hôn xong là đi công tác luôn đúng không?”
Tôi vùng vẫy không nổi, nghiến răng: “Vậy thì sao?”
Lục Kinh Hàn hạ giọng đầy ẩn ý: “Vừa hay đêm tân hôn vẫn chưa phòng.”
“Vợ chồng giận đầu giường, hòa cuối giường.”
Tôi: ?
21
“Tang Họa, biết không nên nửa tin nửa ngờ khi nghe hai em ngược đãi bọn trẻ rồi quay về.”
“Anh hầu hạ em một phen, xem như chuộc lỗi.”
Lục Kinh Hàn bóp nhẹ gáy tôi, đặt những nụ hôn lướt nơi bờ vai: “Em tha thứ cho , không?”
Tôi cáu gắt, bị đẩy ép vào tường đến choáng váng: “Có ai chuộc lỗi kiểu này à?”
Lục Kinh Hàn lập tức đáp: “Vậy đưa thẻ lương cho em.”
“Cô hai cũng bị đuổi rồi, bà ta sẽ không xuất hiện nữa.”
“Từ nay về sau, nhà này do em chủ.”
“Anh để em sai bảo, thế chứ?”
Tôi: …
Giữa lúc tôi sắp không kìm nổi nữa, hệ thống cuối cùng trở lại: [Ký chủ, tôi về rồi đây!]
Tôi: “Cậu còn biết đường quay lại à?”
Hệ thống khẽ hắng giọng: [Đừng giận mà!]
[Để bù đắp lỗi lầm, tôi đã xin ba Thần Chủ cho lên nữ chính rồi!]
[Từ nay không phải đóng vai mẹ kế ác độc nữa, vui không?]
Mắt tôi sáng lên: “Thế một triệu của tôi thì chuyển thẳng cho tôi hả?”
Hệ thống: [Không .]
Tôi: “?”
Hệ thống cuống quýt chữa cháy: [Nhưng nam chính có thể tặng nó cho .]
[Hơn nữa, sau hôm nay, tuyến cảm nam nữ chính chặt chẽ rồi.]
[Cả ba đứa con cũng giao cho , thành mẹ mà chẳng tốn công, vui không?]
Tôi: …
Vui cái đầu nhà cậu!
22
Mất tiền lại thiệt thân.
Tôi nổi nóng với hệ thống đến mức nó chui mất tăm.
Thế là toàn bộ cơn bực bội đổ hết lên đầu Lục Kinh Hàn.
Khi ấy đưa tôi thẻ lương, tôi ném thẳng vào mặt ấy: “Thẻ lương thì bao nhiêu chứ?”
Liệu so với một triệu của tôi không?
Nghĩ đến công sức tôi ra tay nhiệm vụ, rốt cuộc trắng tay, tôi càng cáu: “Tôi muốn ly hôn!”
Lục Kinh Hàn liếc chiếc thẻ rơi dưới đất, nhướng mày: “Không nhiều, cỡ vài chục tỷ.”
“Dưới tên còn có một số tài sản khác.”
Tôi: …
Hệ thống lấp ló: [Ký chủ ơi, nam chính siêu giàu đấy!]
Lục Kinh Hàn nhẹ: “Đi với đi, tất cả đều là của em.”
Tôi: …
Con đã ba đứa, còn biết gì nữa.
Thôi thì ráng mà sống !
— Phiên ngoại một: Lục Kinh Hàn.
Ban đầu, Lục Kinh Hàn cưới Tang Họa có hai lý do:
Một, Tang Họa đồng ý chăm sóc ba đứa con .
Hai, Tang Họa không nhằm vào chính con người mà là vào tiền của .
…
Nhưng lần này về nhà lại phát hiện điều thú vị.
Tang Họa dường như thành người khác.
— Phiên ngoại hai: Tang Họa.
Tang Họa vốn là tiểu thư nhà giàu suốt nửa đời.
Năm mười tám, gia đình sản.
Người ba thương nhảy lầu, người mẹ tự tử.
Bỏ lại một mình.
Nhà cũng bị tịch thu để trả nợ, không còn chỗ ở.
Bạn bè trước kia sợ vay tiền liền lập tức cắt đứt quan hệ.
Bạn thấy sao?