Lục Vọng: …
Mà giờ tôi cũng chẳng hơi sức tranh cãi, chỉ bảo thằng bé đi tìm cho tôi vài thứ.
Thằng bé không nguyện lắm vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh.
14
Tôi cầm gậy bóng chày, chờ tên cầm thú tan sở.
Dọc đường khi ông ta đi ngang qua, tôi quật một gậy cho ông ta ngất xỉu, trùm bao bố kéo vào hẻm.
Lục Vọng hạ giọng kinh ngạc: “Dì điên rồi à?”
Tôi phớt lờ tiếng kêu cứu trong bao bố, cứ đánh liên tục.
Đến khi ông ta ngất lịm, tôi lần túi lấy di , gửi những ảnh xâm bé của ông ta lên toàn bộ nhóm chat phụ huynh.
Cả nhóm bùng nổ.
Tôi vỗ vai Lục Vọng đang căng thẳng: “Đi thôi!”
Đi một đoạn, Lục Vọng hỏi: “Ông ta chọc gì dì ?”
Tôi kể thằng bé nghe sự thật.
Thằng bé sa sầm mặt mày, quay lại.
Tôi kéo tay thằng bé: “Con định gì?”
Cậu bé nghiến răng: “Quay lại ông ta.”
Tôi: “Yên tâm đi, kiểu này cả đời ông ta cũng không dám quên đâu.”
Kẻ ác ắt có kẻ ác trị, tôi thừa sức và đủ cách để chơi ông ta tơi tả.
Cần gì để Lục Vọng cảnh không hợp với vị thành niên chứ.
15
Dưới sự “dạy dỗ” của tôi, mấy đứa nhóc ngoan ngoãn nghe lời.
Ngay cả Lục Vọng cũng khuất phục trước lối bạo lực của tôi.
Tôi nằm dài trên sofa, hưởng thụ đứa thì bóp vai, đứa thì chân, đứa thì phục vụ nước trà.
Tôi không kìm sự sung sướng mà bật thành tiếng.
Quản gia thấy cảnh này cũng quen: “Bà chủ, có người tìm ạ.”
Nghe , tôi hớn hở ngồi dậy: “Ai thế?”
Hay là nam chính về rồi?
“Là bà hai.”
À, tôi không quen.
Tôi thất vọng nằm xuống.
Nhưng vẻ mặt ba đứa nhỏ, tôi thấy thú vị:
“Mấy đứa không thích bà ấy à?”
Lục Cẩu Đản không gì.
Lục Thiết Trụ buồn bã: “Cứ lần nào bà ấy đến cũng lấy mô hình máy bay của con cho cháu bà.”
Lục Tam Nha gật đầu: “Còn lấy váy của con nữa.”
“Bà ấy sau này con cũng phải đi lấy chồng, học hành gì.”
Con bé ngơ ngác hỏi tôi: “Mẹ ơi, lấy chồng là gì ạ?”
Tôi bẹo cặp má mềm mềm của nó: “Lấy chồng là thứ khủng khiếp.”
“Nghĩa là cả đời con phải chịu khổ khổ khổ khổ khổ khổ khổ.”
Nói xong, tôi bảo quản gia: “Kêu bà ta cút đi.”
Trưởng bối à?
Tôi vẫn là mẹ kế ác độc cơ mà!
16
Thật tiếc là nam chính vẫn chưa về nên kế hoạch ác độc của tôi không thể dừng lại.
Vì thế, tôi bắt đầu ra sức hành hạ ba đứa nhóc hơn nữa.
Buổi sáng, tôi ép mỗi đứa uống một cốc sữa khó uống nhất thế giới.
Sau đó sai Lục Vọng bóc một trăm con tôm trong mười phút để tôi thưởng thức.
Lục Châu pha cho tôi một tách trà nhiệt độ chính xác ở 55 độ, đặt bên tay tôi.
Lục Tuyết thì lưng, không phép dừng trừ khi tôi bảo ngừng.
Giữa lúc tôi đang tận hưởng những tháng ngày an nhàn, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng bước chân lộn xộn.
Ban đầu, tôi và mấy đứa nhóc đều không để tâm.
Cho đến khi tiếng bước chân ngày càng gần, một giọng xa lạ, mang chút nghi hoặc vang lên:
“Mọi người… Đang gì thế?”
Tôi mở mắt, chạm mắt với người đàn ông cao ráo tuấn tú.
Còn chưa kịp phản ứng, Lục Vọng đang bóc tôm quay đầu lại: “Ba, ba về rồi à.”
Người đàn ông khẽ gật.
Tôi: ?
Lục Cẩu Đản, con gọi ấy là gì cơ?
Tôi kích sang Lục Kinh Hàn.
Đúng lúc đó, hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện trước lời réo gọi khẩn thiết của tôi: [[Ký chủ, ta chính là nam chính.]
[Đợi ta biết những việc xấu rồi đuổi ra khỏi nhà là hoàn thành nhiệm vụ!]
17
Lục Kinh Hàn dường như vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho cảnh tượng trước mắt, ta bèn hỏi lại con trai cả lần nữa: “Lục Vọng, con đang… Làm gì thế?”
“Bóc tôm ạ, cho mẹ con ăn.”
Lục Vọng vừa trả lời, tay vẫn không ngừng bóc.
Sau đó như thể thấy Lục Kinh Hàn đứng chắn đường, thằng bé cau mày: “Ba, ba cũng đang rảnh mà, ba đi trải giường cho mẹ con đi.”
Lục Kinh Hàn: ?
Tôi: ?
Chuyện này cũng à?
Chưa kịp hiểu ra sao, Lục Kinh Hàn sững sờ hai giây rồi… Thực sự lên lầu tìm ga giường.
18
Nhìn sự việc phát triển khó lường, tôi không khỏi trầm ngâm.
Tại sao ba đứa nhóc không vừa khóc vừa ôm Lục Kinh Hàn tố cáo tôi chứ?
Cuối cùng, tôi quy hết nguyên nhân là vì sự hiện diện của tôi.
Mấy đứa nhóc sợ báo cáo trước mặt “mẹ kế ác độc” như tôi thì sẽ bị trả thù tàn khốc.
Xem ra phải ra tay từ phía Lục Kinh Hàn mới .
Nghĩ thông rồi, tôi gấp gáp lên lầu tìm Lục Kinh Hàn: “Chồng ơi ~”
Lục Kinh Hàn đang trải ga giường, ấy liếc tôi: “Chuyện gì?”
Tôi: “… Em muốn hỏi có thấy trong nhà có gì thay đổi không?”
“Có.”
Dưới ánh mắt tràn ngập chờ đợi của tôi, Lục Kinh Hàn chậm rãi : “Rất nhiều đồ đạc biến mất, trống trơn hẳn, có trộm vào nhà à?”
Tôi: …
Lỗi tại tôi.
Lúc thu dọn hành lý, ngay cả chiếc lược tôi cũng gom luôn.
Ai bảo lược nhà ấy cái nào cũng đắt đến mấy vạn một chiếc cơ chứ!
Nhưng chuyện này không quan trọng.
Tôi cắn răng: “Thật ra trong khoảng thời gian đi vắng, người nhớ nhất chính là mấy đứa nhỏ.”
“Đặc biệt là Lục Vọng, con có rất nhiều tâm sự muốn kể với .”
Lục Kinh Hàn im lặng giây lát: “Vậy à?”
18
“Đương nhiên rồi!”
“Anh cứ vào thư phòng trước đi, em sẽ để chúng qua hết với .”
Trong ba đứa, Lục Vọng là kẻ hận tôi nhất.
Cho thằng bé đi mách tội là an toàn nhất.
Để đề phòng, trước khi đẩy thằng bé vào thư phòng, tôi còn giơ nắm đe dọa: “Lục Cẩu Đản, giờ ba con về rồi.”
“Con có gì ấm ức thì cứ thoải mái mà kể với ba.”
“Tốt nhất đem hết chuyện gần đây cho ba con nghe!”
Mong sao tối nay đuổi thẳng tôi ra khỏi nhà!
Lục Vọng liếc qua nắm của tôi, hừ lạnh một tiếng rồi bước vào thư phòng.
Trông dáng vẻ khinh thường của thằng bé, tôi mừng thầm trong bụng.
Chắc chắn thành công!
Chỉ tiếc thư phòng cách âm tốt quá, tôi chẳng nghe Lục Vọng tố cáo tội ác của tôi ra sao.
Mãi tận một tiếng sau, hai cha con mới đi ra.
Tôi vừa đã thấy trong mắt Lục Kinh Hàn phảng phất cơn giận ngút ngàn.
Tôi dốc hết khả năng diễn xuất chạy tới, nắm tay ấy: “Chồng ơi, hai người chuyện sao rồi?”
Tiếp theo chỉ cần Lục Kinh Hàn hất tôi xuống đất, mắng tôi là loại đàn bà ác độc, thế là tôi có thể rút lui hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Tôi phấn khởi đến mức run cả người, cho đến khi Lục Kinh Hàn nhẹ nhàng cầm cổ tay tôi: “Ổn lắm.”
“Chỉ là khoảng thời gian đi vắng, em vất vả rồi.”
Tôi: ?
Khoan đã.
Tôi ngơ ngác: “Vất vả cái gì cơ?”
“Lục Vọng đều hết với rồi, nào là em bảo lãnh nó ra khỏi đồn cảnh sát, giải oan cho Lục Châu, còn vì Lục Tuyết mà dạy dỗ thầy giáo vô lương tâm.”
Tôi: “… Nhưng em ép tụi nó uống sữa đấy.”
“Em để tâm đến sức khỏe của chúng, tốt quá còn gì.”
Tôi: “Em còn đánh bọn nó nữa.”
“Trẻ con nghịch ngợm, em dạy dỗ là đúng.”
Tôi: “Em bắt chúng hầu hạ tôi.”
“Anh biết em đang rèn luyện cho chúng khả năng tự lập.”
Bạn thấy sao?