Mẹ Kế Và Thiên [...] – Chương 4

20.

“Ai?”

Tôi nhăn nhó : “Em không ! Em đã hứa với bọn họ sẽ giữ bí mật…”

Đúng lúc này, Ân Hạ đến văn phòng.

Đương nhiên là tôi gọi cậu ta tới.

Nhìn thấy cậu ta, sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm tối sầm lại.

Hôm nay cậu ta quàng một chiếc khăn, thật trùng hợp, hôm nay Trì Hề cũng quàng một chiếc.

Trùng hợp hơn, hai chiếc khăn quàng cổ của bọ họ lại cùng một kiểu dáng, chỉ khác mỗi màu.

Mỗi ngày Trì Hề đều cố gắng tìm một món đồ để đồ đôi với Ân Hạ, kể cả mấy món quà tôi tặng cũng không là ngoại lệ.

Không cần tôi , thôi cũng đã biết là ai rồi.

Trì Hề giận dữ, chỉ tay vào người tôi hét lớn: “Thầy ơi, rõ ràng là cậu ta! Cậu ta không chỉ tặng quà mà còn viết mấy tờ giấy nhỏ quấy rầy Ân Hạ!”

Tôi oan ức mở miệng: “Vừa rồi tôi còn có ý tốt giúp cậu giấu giếm, mà bây giờ cậu lại tôi như , tôi sẽ không giúp cậu nữa…”

Tôi đưa cho giáo viên chủ nhiệm xem những tờ giấy trước đây tôi viết cho Ân Hạ, tất cả những nội dung bên trong đều là giúp cho Trì Hề.

Nói Trì Hề thích rất thích cậu ta, khuyên cậu ta đừng lơ Trì Hề, Trì Hề vì tặng quà cho cậu ta ngay cả ăn cơm cũng không ngon…

Trì Hề ch.ế.t lặng.

Ân Hạ cũng ch.ế.t lặng.

Tất nhiên Ân Hạ cũng sẽ choáng váng rồi, bởi vì những tờ giấy trước kia tôi đưa cho cậu ta chỉ là mấy bức vẽ đơn giản, không có nửa lời đến Trì Hề.

“Thầy ơi, em thật sự không có đương với Trì Hề. Em chỉ nhận quà của cậu ta thôi!”

Giáo viên chủ nhiệm cau mày: “Không đương thì nhận quà của người ta gì?”

Câu này khiến Ân Hạ bối rối, chắc có lẽ bình thường cậu ta chỉ hỏi mấy câu liên quan tới học tập, chưa gặp trường hợp này bao giờ.

Mặt cậu ta đỏ bừng, ra từng câu: “Sao em có thể thích cậu ta! Cậu ta vừa học kém lại còn không xinh đẹp!”

“Em chưa bao giờ thích Trì Hề, cũng không muốn chuyện đương với cậu ta. Em không thích cậu ta, cho dù trên thế giới chỉ còn hai người bọn em, em thà bị tiêu diệt còn hơn là chọn ở bên Trì Hề.”

Nghe xong câu này, mặt Trì Hề tái mét.

Phải nghe những lời như này từ người người mình thích, quả thực rất đau lòng.

Nhưng người đau lòng lại Trì Hề thì nó tuyệt! Rất tuyệt! Vô cùng tuyệt!

21.

Trì Hề tức giận là đối với tôi.

Cô ta tiến về phía tôi với vẻ mặt đầy đe doạ, giơ tay nên định tá.t tôi.

Nhưng còn chưa kịp gì thì ta đã phải ăn một cái tá.t: “Bốp!”

Nghe âm thanh giòn tan này, còn có thể là ai nữa chứ? Tất nhiên là mẹ kế tốt của tôi rồi! Nhưng người gọi bà ấy tới không phải là tôi mà là Trì Hề.

Ngày đó, khi tôi chuyện muốn cập nhật số điện thoại mới của bố mẹ với giáo viên, đã cố ý để cho Trì Hề nghe thấy, sau đó, quả nhiên tôi đã thấy ta nhân lúc không có ai lẻn vào văn phòng.

Mà mục đích chính là muốn cho mẹ kế biết thiên kim giả nhà bọn họ chỉ là cái loại vô dụng, não đương.

Thế là lúc nãy thấy tôi bị giáo viên gọi lên văn phòng, ta liền gọi điện thoại cho mẹ kế.

Mẹ kế vốn đã lường trước điều này nên mấy ngày nay, ngày nào bà ấy cũng đợi ở ngoài trường học để có thể chạy vào giúp đỡ tôi càng sớm càng tốt.

Giáo viên thấy bà ấy hung dữ như , hắng giọng muốn khuyên can bị mẹ kế ép lại: “Giang gia giáo dục con cái, thầy giáo chỉ là người ngoài, tốt nhất là đừng xen vào.”

Nhắc tới Giang gia, giáo viên chỉ đành ngậm miệng.

Giang gia đầu tư không ít cho trường, sao thầy ấy dám đắc tội.

Trì Hề bị mẹ kế giữ chặt, bực bội vặn vẹo muốn thoát ra.

Không ngờ mẹ kế lại bất ngờ buông tay, ta loạng choạng lùi về sau mấy bước rồi ngã thẳng xuống đất.

Mẹ kế hào phóng : “Xem ra thầy giáo vẫn còn ít mặt mũi nên hôm nay tôi sẽ tạm tha cho ông!”

“Nói cho người đứng đằng sau , nếu về sau bà ta còn dám xằng bậ.y nữa thì tôi sẽ tung hết tất cả những chuyện bà ta đã lên mạng, khiến cho bà ta không còn dám bước ra khỏi nhà.”

22.

Tôi đè nén mọi thắc mắc ở trong lòng, cùng mẹ kế trở về nhà.

Trên đường về, bà ấy cho tôi biết lão Giang đã về rồi.

Lại còn thần bí dán lên tai tôi: “Mục tiêu thứ ba sắp xuất hiện rồi.”

Hả?

Mục tiêu thứ ba là lão Giang?

Tại sao lão Giang lại đắc tội với bà ấy?

Lão Giang thấy tôi và mẹ kế cùng nhau về nhà, trong mắt hiện lên một tia ẩn ý không rõ ràng.

“Tình cảm bồi dưỡng cũng nhanh quá nhỉ…”

Khi lão Giang rời đi, mẹ kế vẫn chưa đến nên ông ấy vẫn chưa chính thức giới thiệu bà ấy cho tôi.

Ngày hôm đó, sau khi tôi tan học, mẹ kế đã xuất hiện ở trong nhà, bà ấy rằng mình là vợ của Giang Thiên Hoa.

Sau đó, tôi liền tự nhiên coi bà ấy là mẹ kế của mình.

Nhưng lại không ngờ tới, tôi đã nghĩ sai.

Mẹ kế vừa ngồi xuống liền vào thẳng vấn đề: “Ông thấy tin tức rồi mới trở về đúng không?”

Lão Giang mập mờ, cũng không phủ nhận.

“Vậy chắc là ông cũng đã thấy tôi đánh ta?”

Lão Giang cúi đầu, vẫn không câu nào.

“Ý của tôi chắc ông cũng đã hiểu.”

Lão Giang gật đầu, vẫn giữ thái độ im lặng như trước.

Tôi ngồi bên cạnh cảnh này, cảm giác bọn họ không phải là một cặp vợ chồng già đang chuyện mà giống như một cặp kẻ thủ đang đàm phán với nhau.

Sau đó, mẹ kế lấy từ trong túi ra mấy tờ giấy và một cây bút ném cho lão Giang: “Vậy thì ký đi!”

Tôi kiễng chân muốn xem trên giấy viết gì.

Nhưng một hồi lâu cũng chỉ thấy hai chữ “thoả thuận”, phần còn lại hoàn toàn không thể rõ.

Lão Giang sửng sốt nửa ngày mới cầm bút lên ký, xem ra ông ấy cực kỳ không nguyện.

Ký xong, mẹ kế hài lòng cất bản thoả thuận đi.

“Đúng rồi, đài truyền hình mời tôi tham gia một chương trình, tôi với Giang Khương đều đi, ông cũng đi cùng đi.”

23.

Đến đài truyền hình tôi mới biết, chương trình “Hòa giải đích thực” chúng tôi tham gia rất nổi tiếng.

Nó nổi tiếng với những buổi phát sóng trực tiếp có những cảnh đấu đá nổi tiếng thoát vòng.

Sở dĩ mời chúng tôi đến đây chắc cũng là vì hai video phát trực tiếp lần trước đã bị phát tán ở trên mạng, việc Trì Hề có thể trở về nhà họ Giang hay không đang rất nhiều người quan tâm.

Chúng tôi nhân viên dẫn đến trường quay, vừa tới nơi tôi đã thấy ba chiếc ghế sô pha ở trên sân khấu.

Có hai chiếc đối diện nhau ngăn cách bởi một bàn trà, qua là biết đó là ghế dành cho những vị khách cần hoà giải.

Chiếc ở giữa nằm ở phía sau, chắc hẳn là của MC.

Ba người chúng tôi sắp xếp ngồi trên chiếc ghế sô pha ở bên phải, lão Giang ngồi ở bên trong, tôi ngồi giữa còn mẹ kế ngồi bên ngoài, gần camera hơn.

Chỉ lạ là, đến khi chương trình bắt đầu quay rồi mà Trì Hề - người vốn phải ngồi ở vị trí đối diện vẫn chưa xuất hiện.

24.

Khi nghe MC gọi mẹ kế là “Bà Khương” thì tôi mới biết đấy là họ của bà, “Khương” trong “hành, gừng, tỏi*”.

Thật trùng hợp, nó cũng giống với chữ “Khương” trong tên của tôi.

*“Khương” trong họ của mẹ kế và tên của nữ chính đều là 姜 (jiang), củ gừng cũng là 姜 (jiang).

“Tôi biết mọi người đang rất tò mò rằng tại sao tập “Hoà giải đích thực” hôm nay chỉ có một nhóm khách mời xuất hiện, xin mọi người hãy đợi một chút, đừng mất kiên nhẫn, ngay bây giờ, chúng tôi xin mời khách mời còn lại xuất hiện!”

MC vừa dứt lời, một đoạn nhạc thần bí vang lên, cửa sau của sân khấu chậm rãi mở ra.

Trì Hề xuất hiện giữa đám khói của đá khô, vừa thấy ta, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra.

bình thường hú.t thuố.c, uống rượ.u, khuyên tai, khuyên mũi, khuyên rốn một thứ cũng không thiếu, hôm nay đột nhiên biến thành một em nhỏ mặc quần jean, buộc tóc đuôi ngựa, giản dị đến mức khác hẳn với con người thường ngày, thậm chí còn có hơi xấ.u xí.

So với ta, ba chúng tôi đều mặc đồ của các thương hiệu nổi tiếng.

Nhất là mẹ kế, bà ấy ch.ê quần áo stylist đưa cho mình quá xấ.u nên đã tự khoác chiếc áo lông chồn của mình.

Tóc gợn sóng, đôi môi đỏ mọng, thiếu mỗi chữ “người giàu không tử tế” là chưa viết ở trên mặt.

Lại còn ba chọi một.

Hắc, càng càng thấy chúng tôi ỷ thế hiế.p người.

25.

MC mời Trì Hề giới thiệu về bản thân.

Cô ta lấy từ trong ví ra một bức ảnh, giơ lên trước camera.

“Tôi tên là Trì Hề, con ruột của Giang Thiên Hoa, tôi có một bức ảnh để chứng minh.”

Sau khi bức ảnh chiếu lên màn hình, MC đưa ảnh chụp cho ba chúng tôi xem.

Trong ảnh, lão Giang đang bế một đứa trẻ vẫn còn đang quấn tã, đến mức lộ ra cả cao răng.

“Xin hỏi ông Giang Thiên Hoa, người trong ảnh có phải là ông không?”

Lão Giang không chuyện, sắc mặt không chút thay đổi gật đầu.

“Vậy ông có thừa nhận Trì Hề là con của mình không? Ở đây chúng tôi đang giữ một bản xét nghiệm ADN chứng minh ông và Trì Hề đây có quan hệ huyết thống.”

Lão Giang vẫn im lặng gật đầu.

MC có vẻ hơi tức giận khi thấy ông ấy cứ như ta vẫn cố gắng giữ nụ gi.ả dối chuyên nghiệp của mình.

“Một khi đã như , tại sao mấy người vẫn không nhận Trì Hề?”

Âm thanh chất vấn đầy uy lực vang lên, tra khảo lòng dạ độ.c á.c của chúng tôi.

26.

“Đặc biệt là bà Khương, trước kia bà có thái độ không tốt với Trì Hề, bà có biết không? Sở dĩ Trì Hề muốn nhận lại các người là bởi vì ấy đang thật sự rất khó khăn!”

“Anh MC, đừng nữa! Bọn họ không quan tâm đến sự sống chế.t của tôi đâu.”

Tôi sự khác biệt giữa khuôn mặt vàng như nến và thân hình trắng nõn của ta, liền nghĩ thầm, ta quả thực đã rất cố gắng để biến mình trở nên xấ.u xí như , chẳng lẽ ta không biết chương trình này thích nhất là khiến nhân vật bộc lộ ra cảm thật của mình sao?

“Không! Tôi nhất định phải !”

Hai mắt MC rưng rưng, giọng có hơi run rẩy: “Ông Giang, Bà Khương, trong quá trình tổ chương trình của chúng tôi đi thăm hỏi và điều tra, chúng tôi đã phát hiện ra Trì Hề muốn nhận lại các người sở dĩ không phải là vì bản thân mình mà là vì ấy có một nỗi khổ tâm rất lớn.”

“Bà Khương, chưa gì bà đã đối xử với ấy như ! Bà thật sự rất nhẫ.n tâm!”

“Các khán giả, sau đây chúng tôi xin mời lên sân khấu vị khách đặc biệt của ngày hôm nay!”

Cửa sau lại mở ra, một nhân viên đẩy một chiếc xe lăn đi vào.

Ngồi trên xe lăn là một người phụ nữ gầy gò, xanh xao và hốc hác.

Trì Hề kinh ngạc đứng lên, có hơi chút tức giận chạy tới chỗ xe lăn: “Sao mẹ lại tới đây!”

MC cũng đứng dậy đi tới chỗ xe lăn: “Nào! Trì Hề! Hãy đẩy mẹ đi lên phía trước.”

Khoảnh khắc thấy người phụ nữ kia, tôi đã hiểu bà ta chính là người “đứng sau” mà mẹ kế .

27.

“Quý vị khán giả, đây là mẹ nuôi của Trì Hề. Chắc mọi người cũng đã thấy trạng sức khỏe của bà ấy đang rất tệ, chi phí chữa bệnh hàng tháng của bà ấy rất cao.”

“Nhưng hai mẹ con họ không có nguồn tài chính nào khác, toàn bộ trọng trách này đều đè nặng lên vai của Trì Hề, một nữ sinh trung học chỉ mới mười tám tuổi.”

“Đây mới chính là nguyên nhân thật sự khiến ấy muốn nhận lại Giang gia. Ban đầu Trì Hề vẫn luôn giấu chúng tôi, mãi cho đến khi chúng tôi đến nhà ấy, ấy không thể không ra hình thực tế.”

Trì Hề úp mặt vào đầu gối run rẩy không thôi, MC ngồi xổm ở bên cạnh ta, không ngừng vỗ lưng an ủi.

Tôi liếc khán giả ở bên dưới, ai cũng cảm đến mức mắt mũi đỏ hoe.

Nhìn hình này, tôi sợ kết quả hôm nay của chúng tôi sẽ không tốt.

Nhưng mẹ kế lại rất bình tĩnh, dường như không hề hoảng hốt một chút nào.

“Tôi muốn hỏi tổ chương trình một chút, các đã xác minh danh tính của bọn họ trước khi cho phép bọn họ lên đây bán thảm chưa?”

MC mẹ kế với ánh mắt khó chịu, rõ ràng là đang trách bà ấy hỏng khoảnh khắc cảm này.

“Tất nhiên là có rồi, chúng tôi đã cẩn thẩn kiểm tra danh tính của từng vị khách mời, tôi có thể cam đoan, mỗi câu mà bọn họ đều là sự thật!”

“Ồ?”

Mẹ kế nhướng mày: “Xem ra năng lực của mấy người rất có hạn.”

Nói xong mẹ kế đứng lên, cầm bức ảnh giơ lên cho khán giả xem.

“Các có thấy tỉ lệ của bức ảnh này rất kỳ lạ không? Nó không vuông, không dài, không ngắn giống như bị người ta cắt mất một phần …”

Khán giả vươn cổ , gật đầu.

“Thật trùng hợp, tôi cũng có bức ảnh này ở đây.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...