14.
Trì Hề ngây ngẩn cả người, tôi cũng bị mê muội.
Chả lẽ bà ấy cắn rứt lương tâm nên chuẩn bị cho Trì Hề biết mẹ ruột của ta là ai sao?
Sự thật chứng minh, tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Mẹ kế vẫy tay với Trì Hề, kêu ta đến gần mình một chút như là muốn cho ta biết một chuyện bí mật.
Trì Hề liền nghe theo.
Sau đó, tôi chợt nghe thấy một âm thanh vang dội vang lên: “Bốp!”
Mẹ kế ra bí mật, khiến mọi người sợ ngây người: “Gan lớn thật đấy! Dám lấy bản xét nghiệm ADN giả ra để lừa gạt nhà chúng tôi!”
Trì Hệ bụm mặt, hốc mắt hơi phiếm hồng.
“Không phải giả! Là thật! Con thực sự là thiên kim tiểu thư của Giang gia!”
Mẹ kế lạnh: “Thiên kim tiểu thư của Giang gia?”
“Ngày hôm qua tôi đã gọi điện cho Giang Thiên Hoa, hỏi ông ấy có ở sau lưng tôi sinh một đứa con ở bên ngoài không, ông ấy rõ ràng với tôi là không có!”
“Tôi tin chồng tôi sẽ không bao giờ lừa dối tôi nên chuyện này chỉ có một lời giải thích! Bản báo cáo xét nghiệm ADN của là giả!”
Nghe bà ấy như , Trì Hề lo lắng đến mức không ngừng khoa tay múa chân: “Không phải giả! Con thực sự là con của bố! Không thì dì gọi bố con đến đây đi! Bố và con sẽ cùng đi xét nghiệm lại! Đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng…”
Trì Hề lắp bắp, miêu tả quá trình ta cầm tóc của của lão Giang đi xét nghiệm như thế nào lại không tóc của lão Giang ở đâu ra mà có.
Mẹ kế cũng không hỏi gì nữa, chỉ ngơ ngác nghe Trì Hề kể chuyện, tựa như đang dần dần tin tưởng lời của ta…
Trì Hề xong, trên mặt mẹ kế đã rơi hai hàng nước mắt: “Nghe như , xem ra chồng tôi đã thực sự cùng một người phụ nữ khác sinh con ở bên ngoài…”
Chậc, chậc, chậc, ghê thật đấy!
Từ trước đến nay, lão Giang chưa bao giờ tiết lộ chuyện trong nhà ra bên ngoài, cho nên tất cả mọi người đều hiển nhiên coi bà ấy là vợ chính thức của lão Giang.
Và bà ấy đã lợi dụng điều này, biến Trì Hề từ con của người vợ chính thức trở thành đứa con ngoài giá thú của lão Giang.
Nhưng ai lại muốn nhận mình là đứa con ngoài giá thú, đặc biệt còn là người háu thắng như Trì Hề.
Cho dù ta là do người vợ chính thức sinh ra mẹ tôi đã mất lâu rồi, có muốn thì ta cũng không thể giải thích …
Cao, thật sự rất cao tay!
15.
“Không! Tôi không phải là con ngoài giá thú! Tôi là thiên kim tiểu thư chính thống của Giang gia!”
Môi Trì Hề run run, như thể đang rất oan ức.
Mẹ kế : “Ồ? Nói như , người sinh ra là tôi à? Tôi sinh ra từ lúc nào, sao tôi còn không biết nhỉ?”
Trì Hề cắn chặt môi, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
“Dù sao tôi vẫn là thiên kim thật của Giang gia, nếu bà bà không phải là mẹ của tôi, thì chỉ có thể suy ra bà không phải là vợ chính thức của bố tôi! Bà chỉ là người phụ nữ bên ngoài của ông ấy mà thôi!”
“Nếu tôi đã đưa bản báo cáo xét nghiệm ADN cho bà xem thì bây giờ bà cũng phải chứng minh đi, rằng bà và bố tôi có quan hệ!”
Trì Hề thật sự rất thông minh, chỉ một chút thôi đã tìm điểm yếu của mẹ kế.
Ngay lúc này đây, mẹ kế sắp bị bại lộ rồi…
Lòng tôi chợt thắt lại, mặc dù mối quan hệ của tôi và mẹ kế không tốt không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi lo lắng.
Mẹ kế hạ kính râm, yên lặng Trì Hề.
“Nếu tôi không phải là vợ chính thức của Giang Thiên Hoa thì định gì?”
Trì Hề đang rất căng thẳng vẫn ngoan cố ra vẻ mặt ngang ngạnh: “Tôi sẽ về Giang gia, sau đó đuổi bà ra khỏi nhà, đoạt lại hết tất cả những gì thuộc về mẹ con tôi.”
Mẹ kế tiến lên hai bước khiến Trì Hề phải lùi về sau liên tục.
“Còn nếu thực sự là tôi thì sẽ gì?”
Trì Hề bĩu môi, không .
Mẹ kế vươn tay ra, tài xế lập tức đưa cho bà ấy một chiếc túi Hermès.
Từ trong túi, bà ấy lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
Tôi ngơ ngác… Bà ấy và lão Giang lĩnh chứng từ lúc nào !
Bà ấy mở ra, hướng nó tới chỗ các phóng viên.
“Nhờ mọi người giúp tôi, đăng ký vào ngày thất tịch, mùng 6 tháng 8 năm 2000, lúc đó Giang Thiên Hoa 25 tuổi, tôi 22 tuổi…”
“Không biết như này, tôi có tính là vợ chính thức của Giang Thiên Hoa không?”
16.
“Xin lỗi dì.”
Vừa lên xe, tôi liền cúi người xin lỗi mẹ kế.
Mẹ kế lười biếng tựa vào chỗ dựa lưng, nhướng mày tôi khẽ .
“Trước kia, tôi không biết dì mới là vợ chính thức của lão Giang nên đã những lời không hay phạm dì, xin dì hãy tha thứ cho tôi.”
Mẹ kế bĩu môi, không chịu lép vế: “Xin lỗi không cũng vô dụng, còn không mau bồi thường đi?”
Bồi thường? Không có tiền cho dì đòi đâu, có chế.t cũng không đưa.
Đúng lúc này thân gọi điện thoại tới, tôi vội vã luôn nghe vừa hay quên luôn chuyện vừa rồi.
“Mau lên web trường xem đi, Ân Hạ vừa mới đăng bài! Liên quan đến cậu và Trì Hề.”
Mở web trường ra, mặt mũi tôi tối sầm lại.
Trời ơi! Ai đó có thể khoá cái tên cuồng tự luyến này lại không!
Tôi thậm chí còn không buồn đọc lại tiêu đề.
“Chấn ! Hôm nay tôi đã những điều tương tự cho hai người theo đuổi tôi.”
Bài viết đăng ẩn danh.
Bài viết kể lại việc “tôi” hôm nay đã bày tỏ sự quan tâm tỉ mỉ của mình cho hai người theo đuổi đang phải đứng trước đầu sóng ngọn gió như nào, để cho các ấy cảm nhận sự ấm áp của “tôi” ra sao.
Cũng là để cho họ biết, “tôi” không hề thất vọng với cảm mà họ dành cho “tôi”…
Cạn cmn lời!
Hoá ra hôm nay cậu ta không không rằng chạy đến ôm tôi rồi quàng khăn quàng cổ của Trì Hề là để thể hiện cậu ta không hề “thất vọng” với cảm của bọn tôi…
Mà tôi trở thành người theo đuổi cậu ta từ lúc nào thế, sao cậu ta có thể dối không chớp mắt như !
Tôi lại cảm ơn quá cơ.
Mặc dù bài viết đăng ẩn danh ai cũng biết là Ân Hạ.
Những bình luận bên dưới đều réo tên của cậu ta:
“Ân Hạ tốt quá!”
“Thế giới này có rất nhiều người hoàn hảo không tì vết Ân Hạ thì chỉ có một.”
“Ân Hạ như ánh mặt trời chiếu rọi toàn bộ nữ sinh của trường chúng ta!”
Phì! Thật xui xẻo! Chiếu rọi mình là rồi, đừng lôi người khác vào!
17.
“Chậc chậc, đây chẳng phải chỉ là một chiếc điều hoà trung ương thôi sao…”
Không biết mẹ kế tiến tới chỗ này từ lúc nào: “Như này mà cũng nhịn à?”
Tôi không thèm để ý đến bà ấy, người phụ nữ nóng nảy này chắc là đang kìm nén cảm không tốt của mình…
Quả nhiên, bà ấy đặt tay lên vai tôi.
Nhìn thì như kề vai sát cánh thật ra bà ấy đang gắt gao giữ chặt tôi lại, không cho cử .
Giọng điệu mẹ kế tràn đầy vẻ đe doạ: “Hay là chúng ta bắn một mũi tên trúng bốn con nhạn?”
“Bốn? Ở đâu ra mà bốn?”
Trì Hề, Ân Hạ và tôi? Còn một người nữa là ai?
Mẹ kế ra vẻ thần bí: “Đến lúc đó sẽ biết.”
Ngày hôm sau đến trường, tôi liền thấy Trì Hề và Ân Hạ đang đứng cạnh nhau, người thì nịnh nọt, kẻ thì lạnh nhạt.
Tôi cạn lời, đầu óc ta đúng là chỉ toàn chuyện đương.
Ân Hạ đã rất rõ ràng trong bài đăng hôm qua, ta chỉ là một trong số rất nhiều người theo đuổi cậu ta mà thôi, sao đến bây giờ vẫn còn nịnh hót như ?
Thôi, nếu không có ta thì vở kịch này cũng không thể diễn .
Nghĩ đến đây, tôi liền ra bộ dạng như một liếm cẩu, đi đến chỗ bọn họ.
18.
Tôi đưa cho Ân Hạ một hộp quà gói ghém rất đẹp, giữa hộp trong suốt, ai tinh ý thì chỉ cần thoáng qua đã biết đôi găng tay trong hộp và đôi tôi đang dùng là một cặp.
“Cảm ơn cậu hôm qua đã quan tâm đến tôi…”
Ân Hạ kinh ngạc, thậm chí còn giống như cảm đến rơi nước mắt.
“Tôi biết mà, chỉ cần thành tâm nhất định sẽ đổi thành ý!”
Tôi chê, cách giao tiếp của cậu ta chỉ phù hợp để đi buôn bán thôi.
Trì Hề đứng ở bên cạnh trừng mắt tôi, lại thấy Ân Hạ đang vui vẻ không thể tả, chỉ có thể bật lực đứng giậm chân cho hả giận.
“Ân Hạ, tại sao cậu lại nhận đồ của cậu ta. Nếu cậu muốn có găng tay, tôi cũng có thể tặng cho cậu mà!”
Ân Hạ với ta: “Nếu cậu tặng gì đó thì tôi cũng sẽ nhận thôi!”
Tôi lập tức phụ hoạ: “Đúng ! Ân Hạ sẽ không ai buồn đâu, cậu ấy giống như ánh sáng mặt trời , sưởi ấm tất cả chúng ta!”
Buồn nô.n!
Tôi tự thấy phục mình luôn đấy… Sao tôi lại có thể ra những lời gh.ê tở.m như …
Ân Hạ nghe xong gãi gãi đầu, tôi thấy cậu ta vẫn còn biết xấu hổ, có thể cứu .
Nhưng giây tiếp theo, cậu ta liền cầm lấy tay tôi: “Giang Khương, tôi phát hiện ra cậu rất hiểu tôi nha… Cậu đúng là tri kỷ của tôi!”
Cứu mạng! Ai muốn tri kỷ của cậu?
Tôi gượng, lặng lẽ rút tay về: “Trong quà còn có một tờ giấy nhỏ, cậu nhớ đọc nhé!”
19.
Cứ như , mỗi ngày tôi đều tặng cho Ân Hạ một món đồ đôi và một tờ giấy nhắn, đồng thời khi tặng cũng sử dụng thêm một số khổ nhục kế: “Ân Hạ, cậu cũng biết hiện tại tôi thảm như nào mà… Nhưng chỉ cần thấy cậu dùng những món đồ tôi tặng thôi, tôi liền cảm thấy cuộc sống của mình tốt hơn rất nhiều!”
“Cậu chính là tia sáng duy nhất trong cuộc đời vô vọng của tôi.”
Câu này là tôi học từ các bình luận trong bài viết.
Rất nhanh, trong trường đã nổi lên tin đồn tôi và Ân Hạ nhau, lan truyền ngày một rộng hơn.
Hai tuần sau, cuối cùng giáo viên cũng gọi tôi lên văn phòng.
Tôi vừa đi vừa duỗi người - tuyệt quá đi!
Cuối cùng tôi cũng giải thoát rồi!
Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm đang ngồi ở đó, bên cạnh còn có Trì Hề.
“Giang Khương, có học phản ánh với thầy hiện tại em đang sớm, thầy biết dạo gần đây nhà em xảy ra một số vấn đề chuyện sớm tuyệt đối không !”
Tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội Trì Hề: “Thầy ơi, người sớm không phải là em…”
20.
“Ai?”
Tôi nhăn nhó : “Em không ! Em đã hứa với bọn họ sẽ giữ bí mật…”
Đúng lúc này, Ân Hạ đến văn phòng.
Đương nhiên là tôi gọi cậu ta tới.
Nhìn thấy cậu ta, sắc mặt của giáo viên chủ nhiệm tối sầm lại.
Hôm nay cậu ta quàng một chiếc khăn, thật trùng hợp, hôm nay Trì Hề cũng quàng một chiếc.
Trùng hợp hơn, hai chiếc khăn quàng cổ của bọ họ lại cùng một kiểu dáng, chỉ khác mỗi màu.
Mỗi ngày Trì Hề đều cố gắng tìm một món đồ để đồ đôi với Ân Hạ, kể cả mấy món quà tôi tặng cũng không là ngoại lệ.
Không cần tôi , thôi cũng đã biết là ai rồi.
Bạn thấy sao?