Giọng Tô Thanh Xuyên lạnh dần:
“Miễu Miễu, duyên giữa ta và ngươi đã dứt, chớ bừa.”
“Ta chỉ muốn rõ đầu đuôi sự việc.”
Dư Ly nóng nảy, vung roi thẳng về phía mặt ta.
Tô Trường Doanh rút kiếm chắn trước mặt, chắn lại đường roi, che ta phía sau.
Ta vẫn tiếp tục:
“Hôm đó Dư Ly bỏ thuốc Trường Doanh.
Nếu ta không đánh ngất hắn, người gọi là ‘đạo lữ’ của tiên quân sẽ gì con trai ông?”
“Tiên quân, dù ông không xem trọng huyết thống, thì Trường Doanh cũng là con ông.
Cho dù ông không thương, cũng không nên bênh vực vô lý như .”
Sắc mặt Tô Thanh Xuyên càng lúc càng trầm, quay sang Dư Ly:
“Chuyện này… vì sao nàng chưa từng với ta?”
“Ta… chỉ nhận nhầm người thôi.” — Dư Ly tránh ánh mắt ông ta.
“Đã biết nhận nhầm, biết ta bị dồn vào bước đường đó, sao còn đến đây chuyện?”
Lúc này, viên ngọc lưu ảnh bắt đầu phát lại cảnh Dư Ly móc thuốc từ ngực ra — chứng cứ rành rành.
Ngay khi đó, bình luận xuất hiện:
【Cú tát này nhanh quá như bão cuốn!】
【Nữ chính sau khi rời thôn Miêu hình như chạy về Tây Hải, lăn lộn cùng thái tử Long tộc trên giường san hô.】
【Không chỉ , còn tắm uyên ương trong huyết trì với Ma quân, lên núi nũng với Yêu vương nữa chứ!】
【Mở hậu cung rồi, tiên quân đội sừng sáng rực luôn!】
【Tiên quân: Đầu có bãi cỏ xanh mướt, vẫn phải giữ phong thái đạo mạo.】
【Miễu Miễu, lần này bọn ta giúp !】
Ngay lập tức, viên ngọc lưu ảnh phát nổ thành vô số ánh sao, xếp thành hàng trăm hình ảnh trên không trung.
Dư Ly cùng thái tử Tây Hải quấn quýt trên giường san hô.
Cùng Ma quân tắm trong huyết trì.
Cùng Yêu vương lăn giường dưới hoa đào.
…
Mặt Tô Thanh Xuyên mỗi lúc một đen, thanh kiếm trong tay ngân lên ong ong.
Dư Ly hoảng hốt lao lên định tan những hình ảnh đó, Tô Trường Doanh đã ném viên ngọc ra giữa không trung.
Tay Tô Thanh Xuyên run run nắm kiếm:
“Tháng trước nàng bảo bế quan tu luyện… hóa ra là đi Tây Hải?”
“Không phải đâu!” — Dư Ly vội vã lắc đầu.
“Ta thấy là… không nghỉ ngày nào luôn ấy!” — Ta bị dội cho một hớp tin chấn , liền giơ tay che mắt Tô Trường Doanh:
“Không hợp tuổi xem nha.”
Hắn cúi đầu, ôm ta vào lòng, thì thầm bên tai:
“Cỏ Vong Tình… không có tác dụng với nàng?”
Ta gật đầu:
“Ta chưa từng với tiên quân, thuốc sao có tác dụng .”
“Cũng tại huynh cứ nghĩ ta còn tiên quân.” — Ta hừ nhẹ, tiện tay móc ra hạt dưa đã bóc sẵn từ túi Càn Khôn của hắn.
“Là lỗi của ta.” — Mắt Tô Trường Doanh cong lên, dịu dàng đến mức khiến người ta mềm lòng.
13
Bên kia, kiếm khí của Tô Thanh Xuyên xé toạc tầng mây, thẳng tay bổ về phía Dư Ly.
Hai người đều là thượng tiên, một khi thủ thì thật sự khó phân cao thấp.
“Suốt từng ấy năm, ngươi còn mặt mũi trách ta sao?” — Dư Ly vung roi quất vào vai ông ta.
“Ta còn chẳng biết ngươi có một đứa con lớn như , lại còn từng có ‘gian ’ với con dâu mình?!”
Ta chịu không nổi, lên tiếng chen vào:
“Các người cãi nhau thì tự giải quyết, đừng kéo chúng ta vào.”
“Trường Doanh nhà ta và tiên quân huyết thống nhạt như nước lã, còn ta với tiên quân thì xưa nay chẳng có gì.”
Khóe miệng Tô Thanh Xuyên rịn máu.
Ông ta siết chặt chuôi kiếm, bỗng nhiên giơ tay bóp nát ngọc bội bên hông — đó là tín vật tâm ý giữa ông và Dư Ly.
“Từ nay về sau, ngươi và ta, người dưng nước lã.”
Giọng ông lạnh như sương tuyết, quay đầu rời đi không hề do dự.
Dư Ly mở to mắt không dám tin, vội vàng đuổi theo phía sau.
Bình luận rần rần:
【Ủa là nam chính và nữ chính… tan rồi hả? Plot twist luôn?】
【Yên tâm đi, sau này nam chính sẽ phát hiện nữ chính quá lăng nhăng, rồi lại hận dây dưa quay về với nhau thôi!】
【Ta không chơi kiểu này đâu, vẫn thích cặp nữ phụ – phản diện hơn, chung thấy rõ.】
【Đây đâu phải văn thanh thủy, mấy không chịu thì mời lướt!】
Bình luận bắt đầu cãi nhau, ta lười để tâm.
Vì , ta kéo tay Tô Trường Doanh, vừa đi vừa :
“Nếu còn không bái đường thì trễ giờ lành mất.”
Chỉ thấy hắn khẽ vung tay áo — đống hỗn độn trong sân biến sạch sẽ trong nháy mắt.
“Giờ lành tới rồi.”
Hắn còn chưa lên tiếng thì bình luận đã chen vào trước:
【Ổng xấu hổ nên không , mà mặt đang đỏ như tôm luộc luôn kìa!】
Sau ba lạy, Tô Trường Doanh bất ngờ lấy ra một chiếc vòng vàng từ trong ngực áo.
Đôi tai hắn đỏ ửng:
“Ta nghe phàm trần kết hôn, phải tặng vàng bạc cho thê tử.”
Ta sững sờ đón lấy.
Bên trong chiếc vòng khắc mấy chữ: “Tặng thê tử — Miễu Miễu.”
Ta chợt nhớ đến lời bình luận từng : sau khi ta chết, hắn đã đem gần hết tích góp chôn theo trong mộ ta.
Sau nghi lễ, Tô Trường Doanh cúi người sát tai ta:
“Giờ đến lượt nhận quà lại rồi.”
…
Ba năm sau, khi chúng ta đang câu cá ở Đông Hải, thì bắt gặp cảnh Dư Ly đuổi theo chém Tô Thanh Xuyên suốt tám trăm dặm.
Ta thở dài:
“Người tu tiên không chỉ sống lâu, mà cả sức lực cũng dồi dào ghê gớm.”
Quay sang Tô Trường Doanh, ta hỏi:
“Nếu mai sau ta vì tư chất kém mà đi trước huynh, thì sao?”
Hắn chỉ mỉm :
“Ta sẽ cùng đi với nàng.”
Hết.
Bạn thấy sao?